Home
Truyện ngắn
Mưa đầu mùa, đến bất chợt và mù trời mù đất. Trời mới sáng đây đã tối bưng, mây đen kéo đến cuồn cuộn rồi rơi trắng xóa cả phố phường. Dẫu sao cũng đã ướt, tôi định cắm đầu chạy thẳng nhưng cơn mưa quá lớn dẫn bước tôi tấp vào quán cà phê nhỏ bên đường. Tôi bước vội vào bên trong. Bên ngoài tiếng mưa như trút nước ào ào đông đặc cả phố phường thế mà vừa bước qua cánh cửa, quán cà phê đã trả lại cho không gian một sự yên tĩnh và thanh bình đến lạ.
Quán trang trí bằng giàn đèn lồng dịu nhẹ trên trần. Những tấm vách gỗ treo đầy các khung hình và ảnh. Đường phố chụp từ trên cao, những cánh hoa dại, những bóng người. Hình như chủ quán đã tự tay chụp ảnh vì tôi nhận thấy góc nhìn rất cá nhân trong từng khung hình. Lạ một điều là không gian trong các bức hình đó đều là về mưa. Thành phố ẩn hiện sau màn mưa, những cánh hoa đọng nước tươi mát, có người vội vàng tránh mưa lại có người thong thả để nước thấm ướt cả vai. Những bức ảnh về mưa đa dạng cả sắc thái và cảm xúc.
Bản nhạc không lời như một lựa chọn hoàn hảo riêng cho không gian này, từng nốt nhạc, từng giai điệu tràn vào cả mọi góc nhỏ trong quán. Bỗng tôi thấy lòng mình dịu lại. Tôi tìm một góc ngồi bên cửa kính. Lướt qua menu, tôi dừng lại tại cái tên quán: Đợi Mưa. Tôi bật cười vì nhận ra một điều thú vị.
Ngày xưa tôi rất hay ghé ngang con đường này. Sau này thỉnh thoảng tôi vẫn ghé, nhưng chưa bao giờ để ý có quán cà phê nhỏ bên đường. Chắc đây không phải là quán cà phê dành cho tôi vì tôi sẽ không đợi mưa… Tôi không mong chờ nó. Tôi chỉ là một vị khách vô tình ghé ngang chốn này để trú mưa thôi. Tôi không thích mưa cho lắm dẫu những kỷ niệm một thời đẹp nhất của tôi đều gắn liền với những ngày mưa…
Lớp buổi tối tan học khá muộn. Đã vậy trời lại còn mưa to. Những ngọn đén đường trên cao nhuộm vàng cả màn mưa tạo nên một sắc buồn ảm đạm. Tôi đứng chờ mãi chẳng thấy cơn mưa có dấu hiệu nhỏ lại đành uể oải khoác áo mưa rồi dắt xe đi về. Chạy được một lúc, tôi chợt để ý có bóng một cô gái đang khập khiễng dắt chiếc xe máy sát lề. Có vẻ như xe của em không nổ máy, chân em thì bị sao đó, và em thì không có áo mưa. Tôi chạy chậm lại sát bên em rồi gọi: “Em gì ơi!” Em quay lại nhìn tôi. Tôi nhận ra cô bé… Khuôn mặt em có vẻ sợ hãi, mắt em hoe đỏ, tôi đoán là em đang khóc.
- Xe em bị sao vậy?
- Em cũng không biết nữa … Xe không nổ máy. – Em lí nhí
- Vậy sao em không kiếm chỗ sửa?
- Em dắt xe đi nãy giờ mà không kiếm được chỗ sửa. Em cũng không rành đường Sài Gòn nữa...
- À, vậy em không phải người ở đây hả? Giờ này chắc mấy chỗ sửa xe họ dọn cả rồi, trời lại đang mưa thế này… Em ở trọ xa không?
- Nhà trọ chỗ em cách đây cũng còn xa lắm…
- Mà chân em bị sao thế?
- Lúc nãy em dắt xe trơn quá nên bị té… chắc là trật chân rồi anh.
Em ngây thơ quá. Giữa đêm tối đang mưa thế mà em lại chẳng cảnh giác với người lại, lại còn chia sẻ thật tình như thế nữa. May là tôi bắt chuyện với em trước những kẻ xấu. Hỏi thăm em vậy là đủ, tôi bước xuống xe rồi cởi áo mưa đưa cho em. “Này, em mặc đi.” Em tròn mắt nhìn tôi rồi xua xua tay: “Thôi anh, em mặc rồi lấy gì anh che, trời vẫn còn đang mưa.” Tôi lấy thế đứng rồi gồng lên nói: “Em nhìn anh như thế mà sợ mưa sao?”
Em nhìn tôi phì cười, nước mắt đọng trên mi nhíu lại rồi rớt ra mất. Tôi đề nghị em lên chạy xe mình chầm chậm bên cạnh, để tôi dắt xe em về. Em có vẻ lưỡng lự nhưng rồi cũng chịu ngoan ngoãn vâng lời.
Thú thật tôi không thích trời mưa, lại càng không thích mắc mưa. Thế nhưng nhìn em mặt lấm lem tội thế, tôi không nỡ bỏ em lại một mình. Có tôi đi bên cạnh em an tâm hẳn ra.
- Em đi học gì đấy?
- Em học thêm tiếng Anh.
- Hình như em học cùng trường với anh đó. (Hình như gì nữa, em học chung trường với tôi. Hằng ngày tôi vẫn ngắm em ngồi ở dãy A qua ban công đấy thôi.)
- Ơ, vậy hả anh. Em học ở dãy A.
- Ừ, anh học dãy B. Mà hình như em cũng chung trường Đại Học với anh luôn. (Không phải hình như mà là chắc chắn. Em học sau tôi một khóa. Ngày em nộp hồ sơ vào trường, tôi là người nhận hồ sơ mà. Thậm chí tôi còn bắt tay và cười với em, chúc em sẽ có quãng đời sinh viên thật đẹp. Lúc ấy em nhìn tôi cười tít cả mắt. Vậy mà em chẳng nhận ra tôi!)
- Thật không anh… Anh học khoa gì vậy? – Giọng em có vẻ rất ngạc nhiên trước sự trùng hợp ngẫu nhiên này.
Thật ra làm gì có nhiều chuyện ngẫu nhiên đến thế. Em đâu biết sau lần đầu tiên gặp em, tôi đã mất ngủ cả đêm. Em đâu biết tôi đã âm thầm quan sát em suốt từ ngày đầu em vào học đến giờ. Ngay cả đăng ký lớp học thêm tiếng Anh này cũng là tôi muốn được gặp em nhiều hơn. (Mà xui làm sao khi lớp của em đã đầy rồi nên tôi đành ngậm ngùi chuyển lớp và chỉ biết len lén ngắm nhìn em qua ban công mỗi tối 3-5-7 thế thôi!)
Chỉ có duy nhất một chuyện là ngẫu nhiên thật sự chính là buổi tối hôm ấy, tôi dắt xe em còn em chạy xe tôi, cả hai dầm mưa và đi bên nhau trên con đường vắng. Chúng tôi nói chuyện luyên thuyên như đã thân nhau rất lâu. Tôi không thấy lạnh và cũng chẳng thấy mệt gì. Tiếng cười của hai chúng tôi giòn tan trong cơn mưa…
Mưa đầu mùa khó chịu thế thôi mà ai cũng mong ngóng. Cơn mưa luôn đến vào lúc người ta không chuẩn bị gì cả. Có thể là mưa to cũng có thể chỉ thoảng qua rất nhỏ. Nhưng những cơn mưa đầu mùa luôn có thể xóa đi không gian nóng nực và oi bức, thả vào lòng mỗi người trải qua nó một chút ướt đẫm mát rượt. Thế nên cơn mưa đầu tiên ấy luôn đẹp đến nao lòng. Và tình đầu cũng thế.
Em vô tư cầm que kem lên rồi nhắm mắt lại cắn một miếng thật to. Kem tràn cả lên hai bên mép. Nhìn em vừa nhai vừa cười tít cả mắt, tôi vừa giận lại vừa tức cười. Tôi xoay người em lại rồi dùng tay chùi nhẹ kem dính trên má em. Em ngượng ngùng cúi đầu không dám nhìn tôi.
Tôi nắm lấy tay em rồi nói: “Trời mưa lạnh đưa tay đây anh nắm. Mà anh nắm tay rồi là không buông đâu nha. Có hết mưa cũng không buông.” Em đặt bàn tay nhỏ nằm yên trong lòng bàn tay tôi. Mưa rơi trên mái hiên chỗ hai chúng tôi đứng nghe cứ tí tách reo vui…
Ngày tôi làm lễ tốt nghiệp, em tặng cho tôi một chiếc đồng hồ rất sang trọng. Tôi không biết em phải để dành bao nhiêu mới đủ tiền mua nó. Em nói đi làm cần phải chuẩn bị chu đáo thì người ta mới tuyển dụng mình. Sau buổi lễ, tôi và em cùng ra khu ngoại ô sát bên mé sông hóng mát. Những năm tháng yêu nhau thời sinh viên của hai đứa cũng gắn liền nơi đây. Mới đó mà chúng tôi đã yêu nhau hơn ba năm. Thời sinh viên của tôi đã kết thúc. Một trang mới của cuộc đời lại sắp bắt đầu.
Thấy tôi ngồi tư lự rất lâu, em tựa đầu lên vai tôi rồi hỏi:
- Anh đang nghĩ gì vậy?
- Anh đang nghĩ từ ngày mai sẽ phải tích cực đi kiếm việc làm…
- Anh siêng quá, hôm nay mới tốt nghiệp thì mai đã muốn đi làm rồi à?
- Ừ, anh muốn kiếm việc sớm, đi làm sớm, để dành tiền… để tụi mình còn về ở chung.
- Ơ, anh hay quá ha, ai thèm ở chung với anh.
- Em không ở chung với anh thì … ai chở em đi ăn kem khi trời mưa hả?
Tôi hỏi mà không cần nghe em trả lời, vì môi tôi đã đặt lên môi em một nụ hôn nồng cháy.
May mắn hơn những đứa bạn cùng lứa, tôi kiếm được việc làm khá nhanh sau đó. Công việc mới cuốn tôi vào một guồng quay chóng mặt mà tôi phải khá chật vật để thích ứng. Thời gian gặp nhau của chúng tôi ít đi nhưng tôi vẫn tranh thủ nhắn tin và gọi điện thoại cho em mỗi tối. Một ngày đang ở công ty thì tôi nhận được cuộc gọi từ em. Em vừa nói vừa khóc trong hoảng hốt. Mẹ em dưới quê bị đột quỵ. Ngay chiều hôm đó tôi tiễn em ra bến xe. Tôi cũng rất muốn về cùng em nhưng công việc không cho phép.
Em mồ côi cha năm mười tuổi. Người thân chỉ còn lại mẹ và đứa em trai nhỏ. Mẹ em sau cơn đột quỵ thì nằm liệt trên giường không thể làm gì được khác ngay cả việc chăm sóc bản thân mình. Em về quê hai tuần vẫn chưa thể lên lại. Tôi tranh thủ cuối tuần về thăm em.
Tôi thấy gương mặt em hốc hác đi hẳn. Em ôm lấy tôi khóc rất nhiều. Bây giờ em phải chăm sóc mẹ và thay cả mẹ chăm sóc đứa em chỉ mới học đến lớp Bảy. Em nói với tôi định bảo lưu chương trình học lại một năm. Em chỉ còn một học kỳ nữa là tốt nghiệp, nhưng hoàn cảnh gia đình hiện này thật sự khiến em không còn tâm trí. Tôi chỉ biết im lặng ngồi kế bên em mà không giúp gì được.
Tôi quay về thành phố, lại lao đầu vào công việc. Chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau hàng ngày, nhưng có vẻ một khoảng cách gì đó đang dần hình thành giữa cả hai. Em không còn vui vẻ như xưa, giọng nói của em luôn trong tình trạng mệt mỏi uể oải. Công việc khá bận rộn và mới mẻ lấy đi khá nhiều thời gian và sức lực của tôi. Không hiểu sao những cuộc trò chuyện của cả hai ngắn dần. Chúng tôi dần dần không còn đề tài để nói. Em hàng ngày vẫn phải thay mẹ chăm đàn vịt, chăm sóc cho mẹ và đứa em, nấu cơm dọn dẹp. Còn tôi thì bị cuốn vào những dự án mới, những cuộc họp căng thẳng, những buổi nhậu liên miên. Em trở nên dễ cáu gắt hơn. Chúng tôi thường cãi nhau vì những chuyện vụn vặt. Mỗi lần như thế em lại khóc. Em nói tôi đã thay đổi, không còn như xưa nữa. Chúng tôi kết thúc những cuộc nói chuyện trong bế tắc.
Trong thời gian đó tôi chơi khá thân với một cô bạn đồng nghiệp trong công ty. Nàng bằng tuổi tôi, rất thông minh và hòa đồng. Chúng tôi khá ăn ý nhau trong công việc và cả hai đều có khá nhiều sở thích chung. Vài lần chúng tôi cũng có hẹn đi chơi riêng. Tôi không biết có phải mình đã thay lòng đổi dạ hay không. Tôi vẫn còn nhớ em, nhưng dường như em không chỉ ở xa tôi về khoảng cách địa lý, mà tôi còn có cảm giác em đang ở một đâu đó rất xa… rất xa trong tim mình.
Một hôm đang trong cuộc họp tôi nhận được tin nhắn từ em: “Mẹ em mất rồi.” Tôi thẫn thờ không biết nhắn gì lại cho em. Tuần đó tôi phải đi công tác nên sẽ không thể nào về quê với em được. Tôi nhắn với em là đừng buồn và cố gắng lo đám tang cho mẹ em thật tốt, tôi sẽ xuống thăm em khi xong việc. Em không trả lời lại.
Khi tôi về quê em thì việc tang sự đã xong được vài ngày. Tôi nhìn em ngày càng tiều tụy. Chúng tôi chào nhau mà không hiểu sao như hai người xa lạ, ngay cả đến cái ôm cũng trở nên gượng gạo. Tôi và em ra ngồi trước con sông đầu xóm. Nhớ lần chúng tôi ngồi bên nhau cũng cạnh một dòng sông ngày tốt nghiệp, tôi đã nói lời thề hẹn với em. Chuyện mới hơn một năm thôi mà sao tôi có cảm giác xa xôi như dòng nước trôi vô định ngoài kia.
Sau lần đó chúng tôi vẫn giữ liên hệ. Nhưng mối quan hệ của cả hai ngày càng trở nên rời rạc. Những cuộc nói chuyện ngày càng trở nên lạnh nhạt. Thời gian chúng tôi dành cho nhau chỉ còn là thỉnh thoảng một tin nhắn hỏi thăm sức khỏe. Một hôm em nhắn rằng sẽ không lên thành phố nữa. Em cần ở lại để chăm sóc em trai. Tôi định trả lời em, nhưng thựa sự không biết sẽ nhắn gì. Em nhắn thêm một tin nữa: “Có lẽ chuyện chúng mình nên dừng lại thôi anh. Em và anh đều mêt rồi.” Tôi thẫn thờ buông điện thoại. Chuyện của chúng tôi thật sự đã kết thúc.
Khoảng trống im lặng giữa cả hai đã rất lớn rồi, nó bao quanh cả hai người mà không ai có thể phá tan được. Nó đã bắt đầu xuất hiện từ ngày đầu tiên khi tôi ra trường, khi cuộc sống tôi bắt đầu thay đổi. Rồi nó lẳng lặng đẩy chúng tôi xa rất nhanh khi gia đình em gặp chuyện, khi mà cả hai chúng tôi không còn cơ hội bên nhau, cùng nhau vượt qua những khó khăn mà cả hai gặp phải. Chúng tôi yêu nhau từ thuở còn là những đứa sinh viên tuổi trẻ và ngây dại, tình cảm ấy rất đẹp và trong sáng vô cùng. Khi những biến cố lớn ập đến, tôi mới nhận ra sợi dây kết nối tình cảm của chúng tôi mỏng manh và yếu ớt dường nào, để khi nó đứt đi mà tôi không cách nào nối lại.
Ngày tôi và em quen nhau là một ngày mưa. Ngày chúng tôi chia tay nhau, trời không mưa. Nhưng mỗi khi trời mưa tôi lại nhớ đến em. Nỗi nhớ ấy kéo dài đằng đẵng và trở đi trở lại cứ như con tim tôi đã ướt quá lâu vào những ngày mưa, để giờ đây mỗi khi trời đổ mưa nó lại trở lạnh và đau nhói. Tôi cứ ngỡ là tình cảm của chúng tôi không sâu đậm. Tôi cứ tưởng tình đầu cũng chỉ là một giấc mơ đẹp, người ta có thể mơ về nó rồi đến lúc tỉnh, lại có thể quên nó đi sau một đêm dài. Tôi đã sai.
Mỗi khi trời mưa lại nhắc tôi nhớ đến bàn tay lạnh ngắt của em hay nằm gọn trong bàn tay tôi. Mưa nhắc tôi về những nụ hôn ướt mà ấm áp. Mưa nhắc tôi nụ cười em giòn tan đến như thế nào. Mưa lấp đầy vào nỗi nhớ của tôi bằng những trống vắng ngậm ngùi trong tim mình.
Hóa ra người ta có thể biết bản thân yêu một người như thế nào bằng một cách mà họ không bao giờ muốn… đó là khi họ đánh mất người đó.
Chúng tôi không còn giữ liên lạc với nhau. Dẫu tôi rất nhớ em, nhưng thời điểm đó tôi không đủ bản lĩnh để quay lại đối mặt với em. Tôi không đủ khả năng để cùng em vượt qua quá nhiều khoảng cách và thử thách như thế.
Theo sự trưởng thành cùng với thời gian, tôi cũng có trải qua thêm vài cuộc tình. Khi ấy tôi mới hiểu để có yêu một ai đó không hẳn là khó, nhưng để yêu một ai đó mỗi ngày mới chính là việc khó nhất trong suốt cuộc đời này. Những mối tình ấy rồi cũng chẳng tới đâu. Chỉ còn có em vẫn như một câu hỏi không lời đáp treo mãi trong lòng tôi…
Những suy nghĩ miên man đưa tôi về rất nhiều hồi ức. Trời ngoài kia mưa vẫn còn khá to. Tôi xoa hai tay vào nhau rồi cầm ly trà nóng bốc hơi của cô bé phục vụ vừa mới mang ra. Quán khá vắng, trừ vài người khách đã ngồi sẵn thì chỉ có mình tôi vào với mục đích trú mưa từ nãy đến giờ. Tôi bắt chuyện với cô bé phục vụ:
- Em làm ở đây lâu chưa?
- Dạ, gần một năm rồi anh.
- Em có biết sao quán lại đặt tên là Đợi Mưa không?
- Dạ cái tên này là chị chủ quán đặt. Em cũng không rõ ý nghĩa của nó là gì. Em chỉ biết là chị rất thích đặt những phong cách riêng của mình vào mọi thứ trong quán. Từ tên quán, phong cách âm nhạc, đến nước uống, trang phục nhân viên. Ngay cả những bức ảnh trên tường anh thấy, cũng là chính chị tự chụp và trang trí.
- Thế cô chủ quán có trẻ không? – Tôi đứng dậy di chuyển để cơ thể đã thấm ướt nãy giờ bớt lạnh.
- Dạ, cũng trẻ ạ.
Tôi đi lòng vòng xem tiếp những khung ảnh treo trên tường. Bỗng dưng chân tôi như muốn ngã khụy xuống. Tay tôi run run chạm vào một bức ảnh. Đó là em, chắc chắn là em. Tôi nhìn thấy em đang cười rất tươi dưới cơn mưa. Đằng sau em là con sông ngoại ô ngày xưa tôi và em vẫn thường hay ra đấy. Tôi hỏi cô bé phục vụ, giọng lạc đi: “Em, đây là chủ quán phải không?” Cô bé phục vụ gật đầu. “Vậy hôm nay cô chủ sẽ ghé qua quán chứ?” – tôi hỏi tiếp. “Dạ, có chứ. Thông thường giờ này chị đã tới rồi, chắc vì trời mưa nên đến trễ đó anh.” Tôi bần thần ra đứng trước tấm cửa kiếng của quán, tôi nhìn ra đường vẫn còn đang mưa trắng xóa.
Đợi Mưa? Có phải em đang đợi cơn mưa ngày xưa của chúng tôi? Có phải em đang đợi một ngày nào đó yêu thương sẽ lại quay về? Đã mười năm rồi. Liệu yêu thương có còn như cũ? Giờ cả hai chúng tôi cũng đã khác ngày xưa rất nhiều. Mưa qua bao mùa vẫn thế, nhưng người đi qua vài cuộc tình rồi, thì liệu có còn như xưa?
Tôi nhìn thấy một bóng xe đang tấp vào quán. Người đó cởi áo mưa ra, rồi đến nón bảo hiểm. Phải em rồi, chính là em. Em định bước vào quán thì chợt đứng sững lại khi nhìn thấy tôi. Đôi mắt ấy vẫn chứa đầy những thân thương ngày nào. Em mỉm cười nhìn tôi.
Tôi vội đẩy cửa bước ra. Tôi bối rối lắp bắp nói một hồi:
- Em. Sao em lên thành phố mà không gọi cho anh? Em sao rồi? Nhìn em ốm hơn hồi đó nhiều quá… Quán này là em mở hả? Quán đẹp lắm. Em mở quán lâu chưa? Anh đi ngang qua đây rồi mắc mưa nên vô tình ghé vào mới biết. Trời mưa lớn thế này sao em không đợi tạnh hẳn hãy chạy xe, như thế nguy hiểm lắm…
Em cứ đứng đó và nhìn tôi cười. Em chẳng nói gì cả. Tôi phát hiện ra mình thật ngốc và định mở cửa để em vào quán thay vì cứ đứng đây để nước mưa văng ướt cả hai nãy giờ. Nhưng em kéo tay tôi lại: “Anh, mình đứng ngoài đây một chút được không?”
Rồi chúng tôi đứng ngoài hiên quán ngắm mưa rơi. Em kể cho tôi nghe về cuộc sống của mình sau khi chúng tôi chia tay. Những khó khăn và vất vả cũng đi qua. Em đã gắng gượng để sống thật tốt và luôn cảm thấy tự hào vì điều đó. Em nói trong suốt những năm tháng ấy, chỉ có một điều làm em hối hận duy nhất. Em nhìn tôi và im lặng, tôi nhìn thấy chính mình trong đó.
Đột nhiên em thì thầm rất nhỏ: “Em đã đợi cơn mưa này từ lâu lắm rồi…” Lấy hết dũng khí của mình, bàn tay tôi run run nắm lấy bàn tay em. Tôi siết chặt và siết chặt. Tôi sẽ không buông tay một lần nào nữa, dẫu em có buông tay ra thì tôi vẫn sẽ tiếp tục nắm lấy.
Tình yêu như cơn mưa lặng thầm đến khi nào không ai hay biết. Để rồi khi mưa tạnh, trái tim vẫn ngẩn ngơ nằm đấy, trải qua bao lâu chăng nữa vẫn ướt mềm chẳng thể nào được hong khô. Vì trái tim yêu nên đã ướt. Vì chúng ta vẫn tin rằng một ngày nào đó, cơn mưa tình yêu của cuộc đời mình sẽ lại quay về.
Thì ra tôi cũng đang đợi mưa. Tôi không ghét mưa như mình nghĩ, chẳng qua là tôi chưa đợi được người sẽ cùng tôi đi qua những cơn mưa.
Dẫu cơn mưa này có tạnh hay không, thì tôi và em vẫn đứng đấy. Bên cạnh nhau.
(Sưu tầm)
(Sưu tầm)
- Lá thư trong tuần: Mọi người thường định nghĩa rất nhiều về bình yên và hạnh phúc. Với ai đó có thể thế này, với người khác có thể thế kia. Riêng tôi vẫn cứ nghĩ, bình yên – hạnh phúc vốn không có quy chuẩn của riêng nó. Không có thước đo, không có tiêu chí cũng chẳng thể đánh giá một cách chuẩn xác nhất.
Có những nụ cười mà ở đằng sau nụ cười là gì thì chỉ riêng người ấy mới biết được. Có những thành công mà đằng sau thành công là gì thì chỉ người ấy mới hiểu. Ở những độ tuổi nào đó, chông chênh, hoang vắng…lúc nào cũng thấy mình đang ở lưng chừng cảm xúc. Yêu ghét, giận hờn, hân hoan, vui sướng…đều ở nấc thang rất mong manh, lúc nào ta cũng sợ trượt chân và vấp ngã. Ở độ tuổi nào đó, khi mà ta ở những vị trí khác đi, với những con người khác đi, chẳng thế vô tư như trước. Có những niềm riêng chỉ giữ lại cho mình và thèm những khoảng trời chỉ riêng ta. Ở đó, ước mình như một đứa trẻ cười thật lớn khi được mẹ mua cho thanh kẹo nhiều màu sắc. Ở đó, ta có thể khóc thật to như ngày xưa bị ai đó cướp mất món đồ chơi. Ớ đó, ta có thể chơi cho đến mệt nhoài, xin lỗi khi làm sai và được vỗ vỗ đầu khen ngoan…khi được điểm 10 đỏ chói.
Vì lúc ấy, ta còn rất trẻ, tâm hồn còn đẹp tươi nguyên như một trang giấy trắng trong tập vở với những dòng kẻ ngang đều đặn. Vì lúc ấy, ta còn thời gian để sửa chữa, để học và làm lại từ đầu. Bây giờ, chỉ biết giấu cảm xúc đi. Có khi cười chưa hẳn đã vui như ta vẫn tưởng. Bây giờ, mỗi bước đi ta đều thấy lòng mình chống chếnh? Nhưng câu hỏi đúng sai lúc nào cũng đứng trước mỗi việc ta làm? Và băn khoăn… Bây giờ, cuộc sống như bức tranh nhiều màu sắc không lấp lánh như thế giới mà hồi bé ta vẫn hay tưởng tượng, nhưng rất Thật và rất Đời. Tình yêu, đã không còn giấc mơ hoàng tử công chúa, cũng không phải lúc nào cuối cuộc tình là đám cưới tinh khôi bồng bềnh váy trắng. Và đằng sau nụ cười là nước mắt giấu vội, là nỗi buồn mà chỉ biết gửi gió mang đi. Đằng sau thành công là sự đánh đổi, là vất vả....là những chiều tan tầm không kịp nhìn thấy ráng chiều xuống vội, là những đêm khuya và những ánh đèn đường đỏ quạch thấm đẫm màu cô đơn. Những lúc như thế, ta mới hiểu, thì ra bình yên – hạnh phúc với ta thực đơn giản: Là những cuối tuần bình minh muộn. Là những khoảng thời gian bận rộn trong căn bếp nhỏ với đôi bàn tay thơm thơm mùi bánh, ngầy ngậy mùi thức ăn và ngọt ngào mùi mứt. Là những chiều thu, ngồi bên nhau, không trò chuyện, không hẹn ước hay thề thốt những lời có cánh chỉ là hai ly café và những quyển sách. Chỉ cần thế để thấy tim mình an yên giữa bộn bề cuộc sống.
Vì lúc ấy, ta còn rất trẻ, tâm hồn còn đẹp tươi nguyên như một trang giấy trắng trong tập vở với những dòng kẻ ngang đều đặn. Vì lúc ấy, ta còn thời gian để sửa chữa, để học và làm lại từ đầu. Bây giờ, chỉ biết giấu cảm xúc đi. Có khi cười chưa hẳn đã vui như ta vẫn tưởng. Bây giờ, mỗi bước đi ta đều thấy lòng mình chống chếnh? Nhưng câu hỏi đúng sai lúc nào cũng đứng trước mỗi việc ta làm? Và băn khoăn… Bây giờ, cuộc sống như bức tranh nhiều màu sắc không lấp lánh như thế giới mà hồi bé ta vẫn hay tưởng tượng, nhưng rất Thật và rất Đời. Tình yêu, đã không còn giấc mơ hoàng tử công chúa, cũng không phải lúc nào cuối cuộc tình là đám cưới tinh khôi bồng bềnh váy trắng. Và đằng sau nụ cười là nước mắt giấu vội, là nỗi buồn mà chỉ biết gửi gió mang đi. Đằng sau thành công là sự đánh đổi, là vất vả....là những chiều tan tầm không kịp nhìn thấy ráng chiều xuống vội, là những đêm khuya và những ánh đèn đường đỏ quạch thấm đẫm màu cô đơn. Những lúc như thế, ta mới hiểu, thì ra bình yên – hạnh phúc với ta thực đơn giản: Là những cuối tuần bình minh muộn. Là những khoảng thời gian bận rộn trong căn bếp nhỏ với đôi bàn tay thơm thơm mùi bánh, ngầy ngậy mùi thức ăn và ngọt ngào mùi mứt. Là những chiều thu, ngồi bên nhau, không trò chuyện, không hẹn ước hay thề thốt những lời có cánh chỉ là hai ly café và những quyển sách. Chỉ cần thế để thấy tim mình an yên giữa bộn bề cuộc sống.
- Hòa Lưu
- Truyện ngắn: Những lá thư bay - tác giả Cua Đá
Giữa trưa nắng mười hai giờ, Ly Ly vội vàng phóng xe tới cơ quan. Cô quên mất mọi thứ, giờ chỉ còn trong đầu là hai chữ bản thảo, tại sao cô có thể lơ đãng khi cầm nó về nhà mà không hay biết. Điện thoại rung luôn hồi trong túi, cô bặm chặt môi phóng xe đi trong khi đầu ung ung bởi tiếng còi xe giờ tắc đường. Lập cập chạy lên phòng, cô đưa vội tập bản thảo cho thư ký giám đốc và liên tục xin lỗi. Đáp lại sự luống cuống của cô, chỉ là cái lườm tức giận:
- Cô có biết hôm nay là ngày đầu tiên giám đốc mới nhận chức mà suýt xảy ra việc chậm trễ trong khâu hợp đồng cũng bởi tại cô không? Cô mới trong giai đoạn thử việc thôi mà đã mắc lỗi như vậy, ai sẽ đảm bảo sau này không xảy ra những chuyện tương tự nữa?
- Em xin lỗi! Do em sơ suất nên cầm nhầm bản thảo về nhà mà không biết! Lần sau em sẽ chú ý hơn.
- Thôi được rồi, cô đi đi.
Giọng vị giám đốc trẻ vang lên. Ly Ly chỉ còn biết cúi gầm mặt đi ra khỏi phòng khi trên đầu cô vẫn đội chiếc mũ bảo hiểm, sau lưng vẫn đeo tập giấy vẽ. Những giọt mồ hôi vẫn còn đọng trên trán, cô thở phù lấy một cái. Cô trách mình hôm qua làm việc cả đêm, vừa chợp mắt thì đã bị gọi đi chở khách nên ba chân bốn cẳng vơ hết đồ trên bàn mà chạy, thế là sáng nay bị mắng.
*
* *
Kể từ ngày tốt nghiệp ra trường, cô chạy tìm việc khắp nơi, nộp đơn vào các công ty lớn nhỏ khác nhau nhưng đều nhận lại sự tự chối, chỗ thì yêu cầu văn bằng này , chứng chỉ nọ, chỗ thì yêu cầu ba năm kinh nghiệm trở lên… Lúc cô thấy thất vọng nhất thì được gọi đi thử việc vào công ty. Cô chăm chỉ làm việc để trở thành nhân viên chính thức, nhưng chưa được bao lâu lại xảy ra việc như hôm nay. Cô chỉ còn biết dặn mình phải cố gắng từng ngày, phải làm việc không ngừng nghỉ để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống của hai bà cháu. Có lẽ mục tiêu lớn nhất của cô chỉ có vậy, và cô bỏ tất cả những thứ khác sang một bên.
Cô dừng xe trước quán cà phê, gọi điện cho vị khách đã yêu cầu taxi. Đứng trước mặt cô là người khách trẻ, anh ngạc nhiên nhìn cô:
- Cô……là…
- Anh là người đã gọi taxi phải không? Mời anh lên xe!
Anh tròn mồm chữ o, chữ a mà không thể thốt lên lời. Thấy cô không để ý thái độ của mình nên anh nghĩ cô không nhận ra anh, còn anh vẫn nhớ cô chính là nhân viên thử việc hôm trước. Chiếc xe lướt đi trong đêm, giai điệu bài hát “ Dust in the wind” vang lên. Anh lặng lẽ nhìn cô từ phía sau, mái tóc búi gọn gàng, đôi mắt nhìn sắc sảo, kiên quyết nhìn vào bóng đêm. Một cô gái gợi ra cho anh nhiều điều tò mò, khó đoán định.
- Cô thích bản nhạc này à?
- Đúng vậy. Nó rất hay phải không? Nếu anh không thích tôi sẽ chuyển.
- À, không. Nó hay và ý nghĩa mà.
Một ngày mới lại đến, Ly Ly chăm chú làm việc bên chiếc máy tính.. Mọi người trong phòng đang bàn tán xôn xao về vị giám đốc mới khi biết tin hôm nay sẽ giới thiệu giám đốc với nhân viên. Ly Ly còn đang mải mê với những con số, những bản vẽ đang bay loạn xạ cả lên trong đầu, chợt nghe thấy tiếng vỗ tay ầm ĩ của cả phòng, cô ngẩng đầu lên rồi ngây mặt ra như trời trồng khi nhận ra vị giám đốc kia chính là người khách đi taxi hôm trước. Cô luống cuống, nhưng biết lấy gì che đi cái mặt bây giờ. Anh tiến lại gần chỗ cô, mỉm cười:
- Chào cô, tôi là Phạm Anh Quân. Hy vọng chúng ta cùng làm việc tốt!
Cô lúng túng cúi chào đáp lại.
- À, vâng! Tôi là Ly Ly!
Và thế họ quen nhau như những người đồng nghiệp, như vị khách quen thuộc trên chiếc taxi mà cô chở. Anh luôn chờ sẵn cô ở quán cà phê quen thuộc vào buổi tối quen thuộc. Anh ngồi trong xe cảm giác trút bỏ được hết những suy tư về cuộc sống, công việc. Anh thả hồn trong những giai điệu bài hát mà cô hay mở trong xe. Anh thêm trân trọng những khoảnh khắc được nhìn cô từ phía sau như này, mọi lo lắng, mệt nhọc trong anh như tan biến hết.
- Em làm việc ở công ty, tối lại đi làm thêm sao?
- Tôi chỉ là nhân viên thử việc, nguy cơ bị đuổi việc cũng cao lắm nên phải kiếm thêm vài công việc nữa. Mọi thứ trong cuộc đời này có bao giờ rõ ràng và chắc chắn đâu.
- Em làm việc cả ngày đêm à?
- Không hẳn vậy. Tôi chỉ tranh thủ làm thêm bán thời gian.
- Chắc hẳn rất bận rộn.
- Tuổi trẻ thì nên làm cho mình bận rộn để thấy cuộc sống có nhiều điều thú vị mà ta chưa biết đến.
- Mà sao em không làm thêm việc gì khác, làm lái xe taxi này cũng không an toàn.
- Thời buổi khó khăn, kiếm được việc đã là tốt rồi, sao tôi lại phải đổi nghề. Tôi mới là người cần thắc mắc tại sao anh luôn là người gọi taxi vào giờ này.
- Thì tôi chỉ biết đây là giờ làm thêm cố định của em. Tôi cũng đang tạo việc làm cho nhân viên của mình đấy thôi.
- Trong công ty thì anh là xếp của tôi, còn ra ngoài chúng ta cũng như bao người khác. Và bây giờ anh đang là khách của tôi chứ không phải ông giám đốc nữa.
Anh mỉm cười nhìn cô:
- Uh, thì em nói đúng. Em cũng nên cảm ơn tôi vì đã là vị khách trung thành của hãng taxi nơi em làm việc.
- Anh lại tự tưởng tượng rồi. Tôi lái xe, anh trả tiền. Mọi thứ đêu sòng phẳng, nhưng nếu anh muốn lời cảm ơn thì tôi sẽ nói. Cảm ơn !
- Em thật cứng đầu, nói nhẹ nhàng không được sao mà phải miễn cưỡng như vậy?
Chiếc xe vẫn lao đi trong đêm. Hôm nay đường phố sáng hơn mọi đem thì phải?!
Cô trở về nhà lúc nửa đêm khi bà đã đi ngủ, đèn phòng cô vẫn còn sáng. Sau những mệt mỏi của một ngày, cô ngồi vào bàn viết những dòng thư- thói quen mà cô vẫn thường làm.
“ Ngày… tháng… năm
Gửi chị Tít Tít!
Chị dạo này thế nào? Em bận bù đầu với công việc cả ngày lẫn đêm. Đó có lẽ là niềm vui cuộc sống cũng là một gánh nặng với em. Em luôn tâm niệm mỗi ngày mở mắt ra phải tận dụng thời gian để kiếm thật nhiều tiền.
Chị còn nhớ ngày chị gửi thư cho em không? Cũng sắp đến ngày tròn sáu năm chúng ta quen biết nhau từ lá thư đầu tiên rồi. Quãng thời gian khó khăn nhất với em luôn có chị động viên bên cạnh, em vui lắm.
Chị giống như thiên thần hộ mệnh của em vậy- nơi em có thể viết để giãi bày những cảm xúc của mình, và nhận lại những lời ủng hộ, yêu thương từ chị. Dù chúng ta chưa gặp nhau bao giờ nhưng em mong sẽ giữ vững mãi sợi dây liên kết vô hình này giữa chúng ta.
Chúc chị ngủ ngon và có những giấc mơ đẹp!”
“ Ngày… tháng….năm
Chị Tít Tít ơi!
Tình yêu đầu có vị gì hả chị?
Hôm nay em đã hỏi người đó:
- Anh đã từng thích ai bao giờ chưa?
- Có lẽ rồi, nhưng tôi chưa gặp cô ấy bao giờ.
- Còn em?
- Rồi.
- Khi nào?
- Năm học lớp 4.
Người đó bật cười:
- Đó là lúc trẻ con, còn bây giờ thì sao?
Em chỉ ấp úng… Nhưng rất muốn nói rằng người em thích đang đứng trước mặt em, nhưng em lại quay mặt đi. Em đã từng không thích mọi thứ thuộc về anh ta, anh ta to tiếng với em tại công ty, anh ta luôn cố tình gọi taxi và yêu cầu em lái xe mà không phải người khác dù em đang bận… Nhiều lúc em chỉ muốn hét lên trước mặt anh ta: “Anh là gì mà cứ xuất hiện và mang đến phiền phức cho tôi vậy?”. Nhưng không nhìn thấy cái mặt đáng ghét ấy em lại thấy nhớ…! Em đang bị bệnh gì vậy chị? Có thuốc chữa được không?”
Mỗi cánh thư cô viết những tâm sự của mình rồi gửi cho người chị mà cô chưa gặp mặt bao giờ khiến cô thấy nhẹ lòng. Sau đó lại là những ngày chờ thư hồi âm của người đó. Cô đã làm như vậy đã được sáu năm. Năm cô học cấp ba, bố cô qua đời nhưng do gia đình khó khăn nên sau đó một thời gian mẹ cô gửi cô cho bà ngoại rồi đi làm xa nhưng không thấy liên lạc lại. Những tháng ngày sống cô đơn không được nhận tình cảm của cha mẹ khiến cô luôn mang nỗi mặc cảm, tủi thân trong lòng. Nhìn những bạn bè cùng trang lứa xúng xính diện đồ đẹp, cười nói bên cha mẹ khi được đưa đi thi, được chúc mừng khi đỗ đại học khiến nước mắt rơi lạnh gò má từ lúc nào, Cô luôn mơ về những ngày xưa bên bố mẹ trong mỗi giấc mơ. Giờ thì hạnh phúc của cô là làm việc kiếm nhiều tiền để bà cháu có một cuộc sống tốt hơn và chờ ngày mẹ trở về. Có những ước mơ đối với người này thì không là gì nhưng đối với người khác lại là cả một bầu trời rất rộng và cao mà không thể ôm trọn vào lòng.
*
* *
Gương mặt cô hiện lên trong tâm trí anh mọi nơi. Cô ấy là người con gái kỳ lạ, cũng như mang đến cho anh những cảm giác thật khác mỗi khi bên cô ấy- cảm giác mà anh chưa từng trải qua bao giờ. Những thứ bình thường nhất từ cuộc sống anh lần đầu biết khi bên cô ấy. Cô dạy anh biết quan tâm đến những số phận không may bên cạnh cuộc đời mình, dạy anh biết giá trị của nụ cười thật lòng khi cùng anh đến thăm lũ trẻ ở trại trẻ mồ côi- nơi cô thường lui đến chăm sóc chúng, vẽ những bức tranh để tặng cho chúng như một món quà. Anh chỉ biết muốn được nhìn thấy nụ cười hiếm hoi trên gương mặt cô, muốn được nghe tiếng nói nhiều khi cứng cỏi, giận dữ với anh. Cô gái với một trái tim đầy nước mắt và tình thương ấy đã tự khoác lên mình lớp vỏ xù xì khiến nhiều lúc anh muốn chạy đến ôm vào lòng. Nhưng anh lại nghĩ về những cánh thư, nghĩ về người con gái- mối tình đầu- anh thương, nhớ suốt những năm qua. Anh lo sợ tình cảm trong trái tim mình đổi thay khi phải đối diện với cô. Những trằn trọc, suy nghĩ cứ bám riết lấy suy nghĩ anh từng đêm…
Buổi sáng, anh mở hòm thư trước cổng và nhận những lá thư quen thuộc, anh chăm chú đọc, chợt phát hiện ra câu chuyện giữa anh và cô hôm trước khi anh hỏi cô về người con trai cô thích. Anh không tin vào mắt mình nữa, người mà anh viết thư trong suốt sáu năm qua lại chính là người con gái anh đã tình cờ gặp ngoài cuộc đời này. Người mà anh dành nhiều tình cảm nhất trong những năm qua lại chình là cô. Anh đã gặp cô- người con gái mà anh luôn muốn nhìn thấy kể từ những năm tháng đó.
Quá khứ nhói lòng lại ùa về trong anh như một vết cứa sắc mà thời gian qua đi nó vẫn còn là ký ức đau buồn.
Ngày ấy, anh vẫn là học sinh cấp ba, một buổi sáng chiếc taxi chở anh đi học đã gặp tai nạn khi bị một chiếc xe ngược chiều vượt đèn đỏ đâm vào, người tài xế đã hy sinh bản thân để che cho anh thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Phút giây hoảng loạn, sợ hãi đó vẫn còn là cơn ác mộng ám ảnh anh trong mỗi giấc ngủ. Anh tìm hiểu và biết người lái xe có một cô con gái cũng đang độ tuổi đi học, anh mong được giúp cô ấy vượt qua nỗi đau mất mát này nên âm thầm gửi những lá thư động viên. Thói quen viết thư và trả lời thư đã là một phần cuộc sống của anh. Thời gian qua đi, anh được nghe những vui buồn, được nhìn thấy nghị lực của cô ấy qua mỗi dòng tâm sự khiến anh thấy mình đã yêu cô ấy từ khi nào. Tình yêu đôi khi cũng thật kỳ lạ, người ta có thể tìm thấy nhau, tìm thấy mình qua những đồng điệu tâm hồn mà chưa từng gặp mặt. Bây giờ anh phải bước ra thế giới những dòng chữ ấy vì anh đã gặp được cô.
Sáng mùa thu, những vạt nắng vàng dải trên khắp con đường. Hè đã qua nhưng vẫn còn vương lại dấu chân đâu đó qua những đám mây trắng lững lờ trôi. Khi cô còn ngái ngủ thì chuông điện thoại báo tin nhắn vang lên: “ Em là heo con à mà giờ chưa dậy. Mục tiêu của em là làm việc và kiếm thật nhiều tiền cơ mà, sao giờ vẫn trên giường vậy? Anh muốn cho em biết một bí mật”. Cô dụi mắt đọc lại những dòng tin nhắn rồi mỉm cười.
Anh đến với bó hoa Ly trắng trên tay. Cô ngại ngùng:
- Sao anh biết em thích hoa ly?
- Thì tên của em đã nói lên điều đó rồi mà.
- Uh, đúng rồi nhỉ.
- Anh sẽ chỉ cho em thấy nhiều điều nữa.
Anh đưa cho cô chiếc hộp, bên trong là một chiếc đồng hồ.
- Em còn nhớ từng mong nhận được món quà là chiếc đồng hồ từ bố nếu em thi đậu đại học không?
- Sao… sao anh biết cả điều này? Anh…biết chị Tít Tít à?
- Đây là món quà mà bố em đã mua nhưng chưa kịp tặng cho em. Giờ anh có thể đưa lại nó cho em rồi.
Anh nhìn cô , đưa tay lau những giọt nước mắt đang rơi trên má cô.
- Anh đã từng nói mối tình đầu của anh là người con gái mà anh chưa bao giờ gặp cô ấy. Anh đã từng nghĩ tình cảm của mình đang bị thay đổi khi bên cạnh em và thấy có lỗi với người con gái ấy. Anh suy nghĩ rất nhiều khi nghĩ mình không thể rời xa em, mình cũng không thể ngừng nghe những tâm sự từ trái tim đang cần anh và coi anh là thiên thần hộ mệnh. Anh có tham lam quá không? Nhưng thật may mắn, cô gái ấy đã đến, đã bước ra từ những lá thư và đang ở trước mặt anh.
- Anh là… chị Tít Tít trong những bức thư gửi cho em sao?
- Phải.
- Tại sao lại như vậy? Tại sao anh không đến trước mặt em? Tại sao giờ anh mới xuất hiện?
- Anh xin lỗi, sau vụ tai nạn xe đó, anh phải mất một thời gian mới có thể quay lại cuộc sống bình thường. Anh đã nghĩ mình sẽ tìm em, sẽ đến trước mặt em nhưng anh không làm được. Và anh muốn động viên em vượt qua nỗi đau bằng cách viết những lá thư cho em. Anh luôn muốn được tìm cách để trả ơn cho người cha tốt bụng của em- người đã cứu anh, nhưng anh không biết trả bằng cách nào.
- Tại sao anh lại là chị Tít Tít mà không phải là anh? Tại sao ngay từ đầu anh lại dối em như vậy?
- Nếu anh xưng là anh thì em có chấp nhận không, có chia sẻ những điều tổn thương em phải chịu trong lòng cho anh nghe không? Anh đã nghĩ khi anh xưng danh là một người chị thì em sẽ thấy thoải mái hơn, không giữ khoảng cách với anh. Bố em đã cứu anh, giờ lại để anh đến bên em, đây là món quà ý nghĩa nhất mà anh nhận được rồi. Giờ anh biết trả ơn ông bằng cách nào rồi… Đó là chăm sóc em cả cuộc đời này.
Cô nhìn anh đôi mắt long lanh những giọt nước mắt. Hạnh phúc đến với cô thật bất ngờ. Thiên thần hộ mệnh suốt bao năm qua giờ đã xuất hiện trước mặt cô bằng xương bằng thịt. Cô thầm cảm ơn những lá thư màu nhiệm đã mang anh đến bên cô, đã cho cô những che chở, hạnh phúc trong cuộc đời này.
Cô dựa đầu vào vai anh, họ cùng đọc lại những bức thư đã cũ màu thời gian nhưng tình cảm vẫn ấm áp như ngày nào. Giọt nước mắt hạnh phúc của cô rơi trên những dòng chữ ngày xưa ấy. Anh nắm chặt tay cô khẽ đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô:
- Mối tình đầu của chúng ta đã xuất hiện từ lâu, nhưng bây giờ mới thực sự bắt đầu.
Xa xa, mặt trời đang chơi đùa sau rặng cây. Những vạt nắng theo gió chạy đến tận chân trời. Ngày chớm thu bắt đầu từ bao giờ…
(Sưu tầm)
(Sưu tầm)
Ở ngoại ô thành phố, cách con phố ngột ngạt nơi có căn nhà của tôi mười cây số có một vùng đất nhỏ trồng toàn những tre. Đó là vùng đất duy nhất nơi đây không bị những xô bồ, xa hoa của đô thị xâm lấn đến. Giữa những thân tre nứa xanh tươi, trên mặt đất ẩm đầy cỏ dại mềm mại, một con suối nhỏ êm đềm chảy. Nước suối trong veo, những viên đá cuội trắng tinh im lìm dưới đáy. Đối với một đứa trẻ thành phố, nơi đây là một xứ sở xa lạ và lấp lánh, một thiên đường.
Đứa trẻ đó là tôi.
Tôi đã cất giữ trong những nét vẽ đẹp như tranh sơn mài ấy cả tuổi thơ của mình. Mỗi buổi sáng chủ nhật rảnh rỗi, sau một tuần học hành căng thẳng, tôi lại tìm ra vùng đất nhỏ của riêng tôi. Tôi chơi đùa với những cơn gió thổi qua rừng tre nứa. Tôi nằm dài ra đám cỏ xanh. Tôi tắm mình trong nước suối trong vắt. Và tôi trò chuyện với cô em gái xinh xắn của tôi.
Chị bảo tôi làm gì mà ngày nghỉ nào cũng mất dạng thế. Tôi chỉ mỉm cười, bảo rằng chị chẳng hiểu được đâu. Rằng đó là hạnh phúc của riêng em.
Hạnh phúc của riêng em đấy.
Chị nghe thế, chỉ mỉm cười. Chị bảo chị biết mày đi đâu rồi nhé. Tôi chẳng tin, khu đất ấy có mấy ai biết. Nhưng tôi vẫn cười nhìn chị, tôi không muốn đôi co.
Em cũng là một đứa trẻ thành phố. Và em cũng bị lóa mắt bởi một mảnh thôn quê này. Em cũng như tôi, tình cờ phát hiện ra nó trong một lần đi chơi ngoại ô. Ngày em đến đây lần đầu tiên, tôi đang ngủ trên đám cỏ. Em đánh thức tôi bằng giọng nói trong veo như tiếng nước suối chảy róc rách qua những khe đá. Khi ấy, tôi mới mười hai tuổi còn em chỉ có mười.
Em có suối tóc đen dài, đôi môi mỏng hồng tươi, chúm chím, đôi má lúm đồng tiền duyên duyên và đôi mắt trong lúc nào trông cũng như ướt nước.
Chúng tôi trải qua tuổi thơ cùng nhau nơi đó.
- Có con cá này!
- Nhìn đẹp thế. Giống cá vàng nhỉ.
- Anh bắt cho em đi.
- Anh làm sao bắt cá được. Đã làm bao giờ đâu...
- ... Hay mình thử một lần đi?
Chật vật suốt một ngày, cho đến tối muộn hôm ấy, chúng tôi mới bắt được một con cá. Hai đứa reo lên thích thú hệt như những bác nông dân được mùa. Chúng tôi cùng nhau đi khắp những ngõ ngách của vạt rừng tre, đi tìm hoa dại, lội suối sang bờ bên kia... Mỗi sáng chủ nhật, tôi phải đạp xe qua mười cây số đến đó và chờ em. Màu nắng sáng sớm vàng tươi ôm ấp những háo hức, vui tươi của đứa con trai mới lớn. Những hôm mưa, mẹ không cho tôi đi chơi nữa. Cho đến bây giờ, tôi vẫn chẳng cách nào biết em có ở đó chờ tôi những ngày mưa không? Vì chưa bao giờ em nói một câu trách tôi "Hôm nay anh không đến". Vì tôi không dám hỏi. Và tôi nghĩ tôi cũng không nên hỏi...
- Em cắt tóc hả?
- Mẹ nói em để tóc ngắn xinh hơn.
- Không, anh thích em để tóc dài.
- Thế ạ?... Nhưng tóc em dài nhanh lắm. Anh chỉ cần chờ chút thôi.
Đó là những kỉ niệm có lẽ sẽ theo tôi đến suốt cuộc đời. Thời trong sáng nhất, tươi vui nhất của tôi.
Năm mười bảy tuổi, tình yêu đầu của tôi chớm nở. Tôi thấy trái tim mình loạn nhịp khi ở bên cạnh một cô bạn cùng lớp tên Hoa. Tôi kể với em chuyện đó.
- Có hay không anh? - Tôi cứ nghĩ em sẽ hỏi cô gái đó trông như thế nào, tính tình ra sao. Chẳng ai ngờ em lại hỏi một câu không đầu không cuối như vậy.
- Cái gì? - Tôi hỏi lại.
- Cảm giác đấy. - Em vỗ vỗ vào ngực. - Cảm giác thích một ai đấy ý. Có hay không?
- ... Anh không biết. Cũng hay hay. Nhưng có lúc cũng khó chịu.
- Em muốn thử quá.
- Mới mười lăm tuổi thôi đấy. - Tôi kí đầu em.
Ngày hôm ấy mưa. Tôi nhìn thấy trong mắt em tràn đầy sự háo hức xen lẫn với bối rối. Em cười nhiều hơn, nhưng những nụ cười như đang che giấu điều gì đó. Em đang mong bản thân lớn lên, hay đang mong được trải nghiệm cảm giác yêu? Em đang chờ đợi điều gì? Và tại sao trông em lại vừa vui vừa lo lắng như vậy? Những băn khoăn ấy lần đầu tiên hiện hình trong trái tim tôi. Chúng khiến tôi ngỡ ngàng. Tôi tưởng tượng ra cảnh cô em gái xinh xắn của mình lớn lên và đang vui cười hạnh phúc với một chàng đẹp trai nào đó. Bỗng nhiên tôi rùng mình.
Sau đó hai tuần, những cảm giác đầu đời bỗng nhiên tan biến. Tôi lại đem chuyện đó kể cho em. Lần này em chỉ im lặng, không nói gì cả. Chị gái tôi bảo rằng Hoa không phải tình yêu đầu của tôi, mà là người đầu tiên tôi "cảm nắng". Tôi không hiểu tại sao con gái lại rắc rối đến mức độ phải phân chia tình yêu thành nhiều mức độ như "cảm nắng", "thích" hay "yêu thật lòng". Chẳng phải cứ có tình cảm là yêu rồi sao? "Thế tại sao mày lại chỉ thích con bé đó được có hai tuần?" - chị hỏi lại tôi như thế, và tôi không trả lời được. "Đấy là vì mày chưa yêu đâu. Chỉ cảm nắng thôi. Chỉ là những cảm xúc nhất thời khi mày gặp một đứa xinh xắn dịu dàng thôi. Cũng như bọn chị thấy hồi hộp trước một anh đẹp trai."
- Có phải thế không nhỉ?
- Em không biết, em đã yêu bao giờ đâu.
Hôm đó trông em vui tươi hơn cả ánh nắng mặt trời. Em cười nói nhiều hơn hẳn.
Tôi lại hỏi chị tôi.
"Con bé thích mày." - chị đáp gọn lỏn. "Nhưng em ấy mới mười lăm tuổi.". Chị lại nói rằng mười lăm cũng đã có thể thích một bạn trai rồi, dù chỉ là cái thích theo cảm tính. Chị còn bảo tôi có khi cũng có tình cảm với con bé.
Tôi suy nghĩ về những điều đó rất nhiều. Nhưng rồi cũng chẳng gì có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ đặc biệt của hai đứa chúng tôi. Chúng tôi vẫn hẹn nhau vào mỗi sáng chủ nhật, vẫn cùng nhau nghịch nước và bắt cá, và đi tìm hái hoa dại, và nằm dài trên đám cỏ, và hát. Tôi ngạc nhiên vì mình không hề thấy ngại ngùng sau những gì chị nói. Nhưng chẳng có lý do gì phải thế, đúng không?
Năm mười tám tuổi, lần đầu tiên cái sự "ngại ngùng" mà tôi vẫn băn khoăn nó đã biến đi đâu bỗng nhiên xuất hiện.
Lần đầu tiên trong suốt gần chục năm chơi đùa với em, tôi thấy em thật đẹp. Không phải là xinh hay dễ thương như trước đây tôi vẫn từng cảm nhận, mà là đẹp. Một vẻ đẹp mong manh như thể chỉ dành riêng cho tôi. Trong những giấc mơ, hình bóng em với làn da trắng mượt, nụ cười má lúm tươi rói và mái tóc đen mượt tự nhiên khẽ bay trong gió không ngừng hiện ra. Từ một cô em gái, em bỗng biến thành một nàng búp bê bằng sứ mà tôi chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn. Tôi sợ rằng khi chạm vào, nụ cười của em sẽ vỡ tan. Tôi sợ những gì nữa, tôi cũng chẳng biết... Tôi chỉ biết rằng tôi bỗng thấy bối rối khi nói chuyện với em. Tôi tự tạo cho hai đứa một khoảng cách, mặc dù trong thâm tâm tôi muốn lại gần em thêm nữa.
Khi ấy, tôi biết rằng tôi đã yêu rồi.
Có lần, chị cho tôi đọc thử một bài báo mạng. Trên đó, người ta nói rằng "Khi yêu một người đã ở bên cạnh mình từ rất lâu, bạn thường tự thắc mắc tại sao trước đây mình không có những cảm xúc này với người đó". Hình như tôi với em bây giờ cũng đang trong tình trạng tương tự.
- Dạo này anh làm sao thế? - Em nghiêng nghiêng đầu hỏi tôi. Buổi sáng chủ nhật đem nắng vàng ươm ướp lên những cành tre xanh, chảy dần vào đôi mắt em. Tại sao em lại đẹp như thế? Tại sao trước đây tôi chưa bao giờ nhìn ra?
- Không... - Tôi ngập ngừng.
Em cũng không nói gì nữa. Hai đứa ngồi yên lặng một lúc lâu, chân quơ quơ dưới làn nước suối. Một lúc, em lên tiếng.
- Bây giờ anh còn học cùng lớp với chị Hoa kia không?
- Còn.
- Anh còn... thích chị ý không?
- Hồi ấy anh kể với em rồi còn gì. - Tôi lắc đầu.
Hình như em bối rối lắm vì đã hỏi như thế. Em im lặng, đưa bàn tay thon mảnh xuống dưới làn nước trong veo. Tôi cũng chẳng biết lúc đó tôi đã nghĩ gì... Khi tôi kịp nhận ra, thì ở dưới làn nước, tay tôi đã nắm lấy tay em rồi.
Em không rụt tay lại, cũng không dám ngẩng lên nhìn tôi. Tôi ngượng ngập đưa mắt liếc sang, thấy đôi gò má em ửng đỏ. Dễ thương thật. Đẹp thật. Em cứ đáng yêu như thế, cứ trong veo như thế, bảo làm sao tôi không thích em cho nổi? Em đã biến cái việc không thích em trở thành việc quá khó khăn đối với tôi. Một lúc, tôi rụt tay lại. Vạt rừng lại rơi vào im lặng. Giữa lòng thành phố xô bồ, nhộn nhịp, tôi và em đang ngồi bên cạnh nhau đây, thật bình yên, thật êm ả. Tôi thấy hạnh phúc lắm.
Tôi quyết định sẽ tỏ tình với em vào lần sau. Hẳn em cũng thích tôi, tôi tin chắc như thế.
Ngày chủ nhật ấy, chưa bao giờ chiếc xe đạp cọc cạch của tôi lại đi nhanh như vậy. Bao nhiêu háo hức, vui mừng xen lẫn hồi hộp, bối rối, ngập ngừng đan xen khiến tôi không thở nổi. Vòng hoa dại trắng tôi mất cả đêm qua để tết, đựng trong cái túi đeo bên hông, như cũng run theo.
- Anh đến rồi. - Em cười thật tươi, đôi mắt trong veo và nụ cười má lúm khiến tôi đứng hình.
- Ừ, anh đến rồi. - Tôi thấy mặt và tai mình như nóng lên. - Đứng lên anh bảo.
Em đứng lên, mắt to tròn chờ đợi. Tôi rút từ trong túi ra vòng hoa, đặt lên đầu em, mỉm cười một cách rất gượng gạo để che đi sự bối rối.
- Anh thích em.
Em ngỡ ngàng.
Và tôi không ngờ sau đó, em lại ngã ngay vào lòng tôi. Vội vàng, tôi đưa vòng tay mình ra đỡ. Tôi sung sướng nghĩ rằng mình đã thành công rồi. Nhưng sao người em nóng thế? Sao em không nói gì? Và hình như em đang run. Tôi thấy lạ, vội vàng nhấc vai em ra. Tôi bất ngờ thấy hai mắt em nhắm nghiền và cơ thể em mềm nhũn.
Em bị bệnh tim. Vừa bị tim mạch vành, lại vừa bị suy tim.
Tôi hỏi em tại sao chưa bao giờ nói cho tôi chuyện đó. Em nói rằng em không muốn làm tôi lo. Vì cuộc sống không thể lường trước được điều gì, em không biết bao giờ em sẽ lên cơn suy tim và em sợ điều đó.
- Cho dù thế, - Em ngồi trên giường bệnh, ngước đôi mắt ướt nước lên nhìn tôi. - ... anh vẫn thích em chứ?
Em không bảo tôi phải quên em. Em không bảo tôi tránh xa em ra, không khuyên tôi những điều như là tôi sẽ phải đau khổ khi ở bên cạnh em, hay em sẽ làm ảnh hưởng đến tương lai của tôi... Tôi đứng đó, bật cười, thầm hỏi có phải mình đã xem quá nhiều phim rồi không, cho nên mới có những suy nghĩ như vậy. Em không làm như trong phim người ta nói. Em, thật thà và không hề hoa mỹ, chỉ hỏi tôi đúng điều em đang băn khoăn nhất.
Nghe có vẻ thật ích kỉ khi một người bệnh như em cố níu kéo một người bình thường như tôi ở lại bên mình.
Nhưng không chỉ có em ích kỉ, tôi cũng ích kỉ.
Tôi không muốn nghĩ đến viễn cảnh mất em. Giống như trong những bộ phim kia, ngày nào đó em sẽ trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay tôi và những người thân. Khi đó, tôi biết phải đối diện với cuộc sống thế nào đây? Mất em, mất nụ cười và đôi mắt long lanh ướt nước, tôi phải làm thế nào? Tôi sẽ đau đớn phát điên lên mất.
- Anh thích em… - Tôi thì thầm. - … tóc dài hơn.
- Vậy à… - Em cười xòa, đưa tay vỗ nhẹ lên mái tóc mới cắt ngắn của mình. – Giờ em phải nằm điều trị suốt. Tóc dài khó chịu lắm à…
Tôi nhìn em, nhìn mái tóc cắt ngắn của em, nước mắt chảy dài. Nếu lún quá sâu vào tình yêu này, tôi sẽ phải làm sao khi em rời bỏ tôi? Và như thế, tôi chọn cách trốn tránh.
Mỗi ngày, biết em đang ở trong bệnh viện, từng giây từng phút chiến đấu với tử thần, tôi không thể nào ngừng dằn vặt. Em đang làm gì? Em có đau không? Nhưng tôi không bao giờ dám đặt chân vào bệnh viện. Tôi thường dành cả ngày của mình lười biếng nằm dài trên thảm cỏ, ở mảnh đất thần tiên của riêng tôi và em, nhìn lên trời cao, lặng lẽ ngắm mây và nắng đang nhòe dần trong tầm mắt, rồi đưa tay lên khẽ lau những giọt lệ. Cứ như vậy đến mấy tháng liền, tôi không hề biết chút tin tức gì về em. Em giờ đã ra sao rồi nhỉ? Tôi thường tự hỏi mình như vậy.
Đêm, tôi thường thấy em với đôi mắt ướt nước nhìn tôi trách móc. Khi tỉnh dậy, tôi ngơ ngẩn nhận ra người có đôi mắt ướt nước lại chính là tôi. Chị gái tôi thường khuyên tôi vào thăm em, chỉ một lần thôi, vì em cũng đang chờ đợi. Tôi không đủ can đảm. Tôi sợ mình sẽ khóc trước mặt em.
"Mày chỉ nghĩ đến cảm nhận của mình." Chị gay gắt nói. "Tội nghiệp con bé." Tôi chỉ cụp mắt, không nói gì. Chị vẫn không ngừng trách móc.
Thế rồi một ngày, tôi đã có đủ can đảm đến thăm em. Cái sự can đảm ấy được hình thành từ nỗi nhớ. Không muốn gặp em trong những giấc mơ, tôi đi tìm gặp em trong đời thực. Trước khi gặp em, tôi tìm đến chỗ bác sĩ để hỏi về thủ tục hiến tim. Tôi vốn dĩ chẳng hiểu gì về chuyện này, nhưng tôi muốn biết liệu có cách nào cứu được cô gái bé bỏng của mình không. Bác sĩ nói tôi có thể làm đơn đăng kí và tim tôi chỉ có thể được dùng sau khi tôi chết.
- À, có lẽ cô bé ấy có cơ hội được cứu sống đấy. Mặc dù nói ra điều này có vẻ hơi tàn nhẫn với người đó, nhưng, có một người bị ung thư máu giai đoạn cuối đã đăng kí hiến tim và có thể...
Tôi, đang dợm bước đi, quay phắt lại.
- Thật ạ? - Tôi trợn tròn mắt. - Người đó tên là gì ạ?
Tôi hỏi chị tại sao không nói cho ai biết chuyện chị bị ung thư máu. Chị chỉ mỉm cười. Hóa ra, bố mẹ tôi đều đã biết từ mấy năm trước. Nhưng để giữ cho trái tim đứa con trai mới lớn là tôi được bình yên, họ đã thống nhất giấu tiệt đi chuyện đó.
Tôi đã nghĩ rằng ngày hôm đó là ngày đau đớn nhất cuộc đời mình.
Chị vẫn sống rất bình thường. Chị vẫn chơi đùa với bạn bè, vẫn cười nói với người xung quanh. Chị cho tôi những lời khuyên hữu ích nhất. Chị sống như thể cuộc đời chị vô cùng tươi đẹp, và chẳng có gì để lo nghĩ cả. Chị bình thản với căn bệnh của mình.
Làm thế nào chị có thể vượt qua tất cả một cách kì diệu như thế chứ?
"Em nghĩ rằng chỉ có em với con bé đó mới biết mảnh đất ấy à?". Ngày hôm đó, chị không gọi tôi là mày như bình thường. Hai mắt chị cụp xuống, đôi hàng mi dài cong vút khẽ động đậy. "Chị đã gặp mối tình đầu của chị cũng ở nơi đó."
Hóa ra từ cái thời xa xăm nào, khi tôi còn bé tí và cứ tưởng mảnh đất ấy chỉ mình tôi biết, chị đã đến đó rồi. Hóa ra thời đó chị nói thật – rằng chị biết tôi đi đâu. Tôi nghĩ đến cảnh chị gái tôi với một chàng trai nào đó chơi đùa trên thảm cỏ xanh mượt, hất nước suối vào nhau và cùng nhau bắt cá. Giống như tôi và em đã làm.
"Vậy bây giờ người đó ở đâu?".
"Khi biết chị bị ung thư máu, người đó đã rời bỏ chị. Chị cũng không có quyền trách cứ anh ấy, đó là lựa chọn mà chị không thể can thiệp vào...."
Tôi ngước lên nhìn chị.
"Nhưng này, cậu bé, em sẽ không làm thế chứ?"...
“Em từng bảo với chị rằng nơi đó là hạnh phúc của riêng em, phải không nhỉ? Em trai à,… nơi đó, còn chứa đựng cả hạnh phúc của chị nữa. Chị làm thế này, cũng chỉ để gìn giữ một chút hạnh phúc ấy… Hai đứa, có thể giúp chị không?”
Chị tôi đã ra đi như thế, ra đi một cách tuyệt đẹp. Chị để lại bao nhiêu nước mắt cho những người yêu thương. Chị gái của tôi – người đã ở bên cạnh tôi từ khi còn bé xíu, người đã cho tôi không biết bao nhiêu lời khuyên, người đã giúp tôi vượt qua bao nhiêu gian khó, người luôn luôn giữ trên môi một nụ cười tươi rói, người sống như thể thế giới là thiên đường với mình – đã ra đi. Chị nói rằng chị không còn gì để hối tiếc. Chị yêu tất cả mọi người. Ngày chị nhắm mắt, đôi hàng mi cong vút như biết nói cứ ám ảnh tôi mãi. Tôi khóc, khóc rất nhiều, tưởng như muốn ngập trời ngập đất. Thời gian chị còn ở trên đời, tôi đâu có biết quý trọng. Tôi hình như chỉ nói tôi yêu chị đúng một lần, sau khi biết bệnh tình của chị. Chị ngủ ngon nhé, tôi thầm nghĩ, và đặt vào bên trong quan tài chị một bông hoa.
Bù lại, em đang đứng đây, ở bên cạnh tôi, xinh đẹp gấp nhiều lần em trong kí ức.
Mảnh đất đó đã được mua lại để xây dựng một khu công nghiệp. Tôi chỉ có thể bất lực nhìn chốn thần tiên của cả ba người chúng tôi bị cướp mất mà chẳng thể làm gì. Một ngày em kéo tôi đến đó, đánh hoa dại về trồng trong vườn nhà. Tôi đã rất vui. Dù chẳng thể cứu được cả mảnh đất, nhưng ít nhất chúng tôi vẫn có thể giữ lại một chút hồn của nó.
Tôi và em nắm tay nhau đứng trước phần mộ chị. Chúng tôi đem hoa dại ở mảnh đất thần tiên của riêng chúng tôi đến trồng bên ngôi mộ nhỏ.
Trong bức ảnh, chị cười trông thật hiền.
Em đứng lên sau khi trồng hoa xong, đôi tay đầy đất. Em quay sang nhìn tôi, đôi mắt ướt nước. Đôi mắt em đã luôn ướt nước như thế, cho nên tôi cũng chẳng biết em có đang khóc hay không. Nhưng tôi nhìn thấy đôi môi nhỏ xinh đang mỉm cười. Em thật đẹp, bất cứ lúc nào em cũng thật đẹp. Trước đây, khi ở khu đất; khi nằm trên giường bệnh; và bây giờ... em đều rất đẹp.
Tôi bỗng giận mình đã từng có ý định bỏ rơi em. Thật may, nỗi nhớ đã níu chân tôi ở lại. Không gì mạnh mẽ bằng sự níu kéo của nỗi nhớ, đặc biệt là nỗi nhớ người mình yêu một cách chân thành nhất.
- Em sẽ giúp trái tim này cảm nhận được mọi cảm xúc trên thế giới này. Yêu thương, vui sướng, đau buồn, hờn giận, lo lắng, bối rối… Em sẽ giúp chị ấy. – Em đặt tay lên ngực, thì thầm. – Em sẽ giúp chị ấy hạnh phúc.
Ừ, hạnh phúc. Điều mà chị gái tôi vẫn luôn luôn khao khát, luôn luôn đau đáu kiếm tìm.
Hạnh phúc.
Ngày chị ra đi, tôi biết chị đang hạnh phúc. Cuộc đời chị kết thúc trong sự mãn nguyện, đôi mắt chị ngập nước, nhưng dưới làn nước là một nét cười bình thản.
- Ừ, anh sẽ giúp em thực hiện nhé.
Trái tim chị gái tôi vẫn đang đập trong lồng ngực người tôi yêu. Vậy cũng tốt. Tôi từng đau khổ và dằn vặt, nhưng bây giờ tôi lại nghĩ rằng, chị đang sống ở đây, trong thế giới của chúng tôi, theo một cách hoàn toàn khác. Chị sẽ được hưởng cái hạnh phúc chị từng để vuột mất khỏi tầm tay. Tôi sẽ yêu thương em hết mình, vì tôi thực lòng yêu em, cũng vì chị gái tội nghiệp của tôi. Tôi hạnh phúc, em hạnh phúc, chị cũng hạnh phúc. Một cái kết đẹp cho tất cả.
Khi biết tin em bị bệnh, rồi đến tin chị bị bệnh, tôi đã tưởng rằng cả chị, cả tôi, cả em, cả ba người chúng tôi đều không thể sống chung cùng hạnh phúc. Cái thứ mang tên hạnh phúc đó đã bỏ rơi chúng tôi. Đó là thứ gì quá xa xỉ, quá nghiệt ngã. Đó là thứ đồ trang sức long lanh trên tủ kính một cửa hàng sang trọng mà chúng tôi chẳng bao giờ mua nổi. Tôi chưa từng nghĩ rằng, hạnh phúc lại gần đến thế và giản đơn đến thế. Thật lạ. Chỉ cần tôi với tay ra, nó đã ở bên cạnh rồi. Tôi, và em, và cả chị, những người khốn khổ nhất thế gian trong con mắt của tôi, không ai có thể khổ hơn, cuối cùng cũng đã tìm được hạnh phúc.
Hạnh phúc là vậy đấy.
Tôi đã từng có ý định bỏ rơi em, vì nhìn thấy em, tôi lại nhớ đến chị. Nhưng rồi tôi thấy nhớ em, nhớ đến cồn cào. Tôi thấy có lỗi với chị.
"Chị à, em có câu trả lời của mình rồi." Đứng trước mộ chị, tôi thì thầm, siết chặt thêm bàn tay bé nhỏ bên cạnh. "Vâng. Em trai của chị sẽ không bao giờ làm thế đâu."
(Sưu tầm)
(Sưu tầm)
Truyện Ngắn Online - Hạnh phúc nhỏ nhoi, nhưng ấm áp, đó là được ở bên cạnh những người thân yêu nhất, dù có trải qua bao nhiêu gian khó, dù cuộc sống ngắn ngủi, dù đã có lúc sai lầm, cố chấp. Hạnh phúc...Và bình yên…Xung quanh tôi, những cánh anh đào vẫn rơi lả tả trong cơn gió mùa xuân...
***
- Đây là chìa khóa cổng, nhà có ba phòng, bếp và khu vệ sinh ở phía dưới. Đã lâu không có ai ở nên hơi bụi bặm. Cô chịu khó dọn dẹp chút. Trao cho tôi chiếc chìa có lồng một sợi dây đỏ, bà chủ nhà lại quay đi. Tiếng guốc gỗ gõ lộp cộp trên nền đường bê tông. Nhìn bà ta có chút buồn cười khi mà cố gắng di chuyển nhanh trong bộ kimono và đôi dép đó. Ở Nhật Bản đã bốn năm, tôi còn chưa một lần được mặc kimono... Còn lại một mình tôi giữa khoảng sân trống trải. Tôi cho tay vào túi áo, liếc qua một lượt nơi từ nay trở đi sẽ là nhà mình. Căn nhà bé nhỏ xây theo kiểu truyền thống lọt thỏm giữa bốn bức tường cao ngất. Sàn gỗ thấp, những cột gỗ đã tróc lớp sơn ngoài, những tấm liếp mắt cáo cũ kĩ. Góc sân, một cây anh đào to lớn trơ trọi ngập trong tuyết trắng. Tôi bặm môi, lấy hết sức vừa quăng vừa lôi chiếc va li to sụ vào trong nhà. Cả gia tài của tôi chỉ vỏn vẹn có thế. Trong phòng, đồ đạc bày biện đơn giản đến nỗi căn phòng be bé như rộng ra thênh thang: một bàn trà, một bàn trang điểm và tủ đựng chăn, nệm, quần áo. Cũng phải, với cái giá rẻ như cho, nơi này đã là một món quà cho tôi rồi! Ném va li vào góc nhà, tôi ngã vật xuống sàn gỗ lạnh, thở hổn hển.Vậy là, tôi đã tới Kyoto. Tôi đã xin được việc làm trong một xưởng may kinomo thủ công. Công việc của tôi là thêu họa tiết trên vải – một việc có thể làm tại nhà. Thời gian rảnh rỗi, tôi vẽ hoặc thêu tranh. Ngày xưa, hồi ở Tokyo, tôi có một tiệm tranh nhỏ. Khách du lịch thường hay tới chỗ tôi mua. Có đôi khi, họ đặt tôi thêu lên khăn tay trắng những họa tiết nhỏ để làm quà. Những ngày đó thật hạnh phúc! Nhưng tất cả đã chỉ còn là quá khứ. Nhấc điện thoại, tôi bấm dòng số quen thuộc. Giờ này ở Việt Nam đang lạnh hay đang nóng? Đang mưa hay đang nắng? Còn mẹ tôi, bà thế nào rồi? Ngón tay chợt ngừng lại giữa bàn phím. Mẹ đã nói, bà không bao giờ muốn nhìn mặt tôi nữa...Không bao giờ... Tôi cuộn người vào hai lớp chăn. Mùa đông ở Kyoto thật sự rất lạnh!
Chàng trai đó là hàng xóm của tôi. Dù chúng tôi chưa từng nói chuyện hay chào hỏi, nhưng mỗi sáng sớm và mỗi hoàng hôn, tôi đều thấy anh ta đi dạo ở phía bên kia của con đường hẹp, phủ đầy tuyết. Anh luôn đẩy theo một chiếc xe lăn. Trên đó, lọt thỏm giữa tấm chăn dày là một cô gái nhỏ, nhỏ đến nỗi tôi có cảm giác nếu bỏ chiếc chăn đó ra, cô sẽ lập tức theo cơn gió mà bay đi mất. Ngày xưa, hồi còn ở Tokyo, hai vợ chồng tôi cũng từng có thói quen đi dạo lúc sáng sớm. Tôi vẫn nhớ nụ cười của anh khi đó. Thật ấm áp, thật ngọt ngào. Bây giờ, mỗi lần nhớ lại nét cưới đó, ánh mắt đó, nước mắt tôi thật sự vẫn không kìm được mà run rẩy chảy dài xuống cổ...
***
Chàng trai hàng xóm đến tìm tôi vào một chiều lất phất tuyết rơi. Một tay anh đặt trên xe lăn, một tay cầm ô che cho người con gái ngồi trên đó. Tôi giúp anh đẩy chiếc xe qua khoảnh sân đã dầy tuyết. Vết bánh xe hằn hai vệt thẳng lên màn tuyết mênh mông. Chàng trai đón lấy tách trà từ tay tôi. Anh cao lớn, mắt nâu, không hẳn là đẹp trai nhưng rất ngọt ngào, dịu dàng và trầm tĩnh. Cô gái ngồi cạnh anh còn rất trẻ, trẻ lắm, chắc độ mười tám, đôi mươi. Còn anh, chắc chừng hai tám, ba mươi. Họ là gì của nhau? Anh em? Hay người yêu? “Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi. Cô ấy rất xinh, phải không?” Như đọc được băn khoăn trong cái nhìn của tôi, anh lên tiếng. Giọng nói tự nhiên, pha chút hồ hởi, tự hào. Phải, cô gái ấy đẹp thật, nhưng là vẻ đẹp của hoa anh đào, nói sao nhỉ? Chẳng phải anh đào cũng rụng trước khi tàn đó sao? Tôi có cảm giác người con gái ấy chẳng thể sống thêm được bao lâu nữa... Anh đưa cho tôi một xấp lụa xanh. Không phải màu xanh thiên thanh. Cũng không phải màu xanh lá. Đó là một thứ màu xanh khắc khoải, đậm và trầm. - Anh thực sự muốn tôi thêu cái này lên bộ kimono? – Tôi ngắm nghía bức ảnh anh đưa. Đó là ảnh chụp bức tranh “Chim sẻ khóc trên nhành hoa anh đào” của họa sĩ Hokusai – nó đẹp, nhưng cho một bộ kimono thì... - Vợ tôi, cô ấy muốn vậy. Tôi không nói thêm gì nữa. Bàn tay tôi đặt trên xấp lụa mịn màng. Màu xanh đậm cổ điển, màu của trời và biển lồng nhau, màu xanh của quá khứ hòa với nước mắt... Tôi bắt tay vào thêu bức “Chim sẻ khóc trên nhành hoa anh đào”. Cửa liếp mở rộng để lấy ánh sáng mặt trời. Khoảng sân trắng tuyết bay trước mặt tôi. Gió vun vút lùa qua những nhánh anh đào trơ trụi. Tôi thêu cành anh đào trước. Hokusai để cho những bông hoa màu hồng nhạt, nhạt đến nỗi khi nhìn ai cũng sẽ nghĩ đó là màu trắng. Khi vẽ bức tranh này, ông đã thực sự vẽ những cánh hoa trắng phớt hồng, hay ông muốn hậu thế nhìn được nỗi buồn ẩn trong biển anh đào kia? Tôi nghĩ chắc là phương án hai. Bởi mỗi khi đặt một mũi kim thêu, tôi lại cảm nhận được một nỗi buồn sâu thẳm, thấm thía ngấm dần, ngấm dần theo mỗi đường chỉ định hình nên bức họa... Chàng trai – Gin và cô gái – Hanako thỉnh thoảng lại sang nhìn tôi làm việc. Cô gái càng ngày càng yếu, chỉ nói được đôi câu, cô đã nhắm nghiền mắt, tựa vào thành xe, chìm vào trong giấc ngủ mệt mỏi. Nhưng lúc tỉnh táo, cô dường như không rời mắt khỏi bàn tay tôi. Theo mỗi mũi thêu, có một cái gì đó dường như lớn dần lên trong cô. Những tia sáng bắt đầu lung linh hơn trong đôi mắt bồ câu ấy. - Kể cho em nghe đi – một buổi chiều, sau khi đuổi chàng trai đi mua đồ ăn vặt cho ba người, cô thì thầm vẻ van nài với tôi – kể cho em nghe về chị đi, bất cứ thứ gì, chẳng hạn, chị có người yêu chưa? - Rồi – tôi vẫn chăm chú thêu từng mũi kim – chị đã lấy chồng. Anh ta đã bán đi tiệm tranh mà chị yêu quý, rồi ly dị chị, và lấy số tiền đó chung sống cùng một người phụ nữ khác. Sau đó thì chị rời Tokyo và chuyển đến đây, chủ yếu là để khỏi phải nhìn thấy cái mặt anh ta... - Em xin lỗi... – Hanako thì thầm – thực ra, thực ra Gin tốt với em lắm, nhưng anh ấy luôn làm em cảm thấy mắc nợ. Giá anh ấy cứ than vãn với em, giá anh ấy cứ nổi nóng với em, có lẽ em sẽ đỡ áy náy hơn... Đằng này, anh ấy cứ tốt với em như vậy, cứ lẳng lặng chăm sóc em, cứ làm bất cứ điều gì em muốn... Chị à, nếu một ngày em chết, anh ấy sẽ cảm thấy ra sao? Bàn tay tôi lỡ một nhịp. Một giọt máu trào ra, vương một chút lên cánh anh đào trắng. - Không sao đâu chị - Hanako rút urgo trong túi đưa cho tôi – nhìn đóa anh đào đó bây giờ có sức sống hơn nhiều rồi.
***
Những ngày cuối đông, trời ảm đạm, tuyết đã ngừng rơi, nhưng vẫn lạnh thấu xương. Gin một mình sang thăm tôi. Đáp lại ánh mắt ngạc nhiên của tôi, anh cười gượng gạo: - Cô ấy mệt. Bác sĩ nói không nên di chuyển nhiều. Tôi lặng đi mất một giây. Cánh anh đào nhuốm máu hôm nào chìm vào đáy mắt. - Anh xem, tôi đã thêu tới con chim sẻ rồi, chỉ hai, ba hôm nữa là xong. Gin tới ngồi gần tôi. Trong bức tranh, chú chim sẻ xám tro đứng chênh vênh trên nhành anh đào. Đôi chân nhỏ bé run rẩy, nỗ lực bám víu vào cành cây, đầu nghiêng nghiêng, chúc xuống dưới. - Anh có nghĩ là con chim đó sắp rơi khỏi cành cây không? Gin im lặng suy nghĩ. Anh suy nghĩ thực sự nghiêm túc câu hỏi vu vơ của tôi, rồi chợt quay nhanh mặt đi. Nhưng tôi vẫn kịp thấy một giọt nước mắt rơi nhanh xuống. ***
Mùa đông cuối cùng cũng qua. Tuy vẫn còn lạnh và ẩm ướt, nhưng sau khi tuyết tan hết, những con đường trở nên sạch bong và dường như rộng ra. Tàn anh đào già cỗi góc sân nhà tôi cũng như bắt đầu hồi sinh. Chẳng mấy chốc, sẽ đến mùa anh đào nở. Tôi sang thăm Hanako và Gin trong căn hộ đối diện. Cô bé nằm bất động trên giường, giữa chăn và gối, hơi thở khó nhọc. Gin nói xưởng may đang gấp rút hoàn thành bộ kimono. - Tôi muốn nhìn thấy cô ấy mặc nó trong lễ trưởng thành vào tháng một tới. Tôi giật mình: - Hanako năm nay mới hai mươi tuổi? Gin cười buồn: - Có lẽ, năm nay sẽ là mùa hoa anh đào cuối cùng trong cuộc đời cô ấy. Nhưng Hanako bé nhỏ, đáng thương của chúng tôi đã không kịp đợi cho đến khi anh đào nở, cũng không kịp mặc bộ kimono ấy để tham dự lễ trưởng thành. Cô bé ra đi trong giấc ngủ, lặng lẽ, và đột ngột. Một tuần sau tang lễ, hoa anh đào nở. Bộ kimono được giao tới nhà Gin trước ngày lễ trưởng thành bốn ngày. Anh vuốt nhẹ vạt áo lụa mềm mại, vuốt nhẹ những cánh anh đào trắng, vuốt nhẹ chú chim sẻ bé nhỏ, chênh vênh trên cành hoa: - Cô có nghĩ, nó đang khóc không? Từng giọt nước mắt nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đáp xuống lớp vải lụa mềm mại. Tôi khóc. Gin khóc. Chú chim sẻ trên vạt áo kia dường như cũng đang khóc... - Cô ấy sẽ rất đẹp trong bộ kinomo này, cô có nghĩ thế không? - Chắc chắn rồi, Hanako vốn đã rất đẹp. Tôi đứng im, nhìn ngọn lửa xanh lam liếm dần lên vạt lụa xanh màu nước mắt. Những cánh hoa anh đào trắng, chú chim xám tro bé nhỏ,... Tất cả, tất cả sẽ tới bên Hanako. - Nếu cho tôi làm lại từ đầu, tôi vẫn chọn được quen cô ấy, được ở bên cô ấy. Chúng tôi đã rất hạnh phúc. Cảm giác này, ngoài Hanako, sẽ không còn ai có thể mang đến. Chỉ cần khi cô ấy còn sống, tôi đã biết trân trọng cô ấy, vậy là tốt rồi, đúng không? Nhưng mà... Nhưng mà... tại sao tôi vẫn thấy ngực mình đau nhói? Tôi chạy về nhà, tựa lưng vào gốc anh đào trước sân, tôi hít một hơi thật sâu, bấm dãy số quen thuộc. Ngón tay cái ấn phím gọi trước cả khi tôi kịp do dự. Những tiếng tút dài vang lên. Chỉ một cuộc gọi, vậy mà phải mất tới năm năm, tôi mới đủ can đảm. - Alo. Tôi đã định nói nhiều, nhiều lắm, nhưng khi giọng nói ấy vang lên, đầu óc tôi lập tức hoàn toàn trống rỗng. Tôi trượt dần xuống đất trên đôi chân không còn chút sức lực, và òa lên nức nở. Những tiếng nghẹn ngào thoát ra khỏi lồng ngực, vỡ tung, vang vọng khắp không gian. Hoa anh đào lả tả rơi xung quanh... - Mai? Là Mai phải không? - Mẹ... – tôi thốt lên giữa những tiếng nức nở - Con.... xin lỗi... Tôi muốn nói với mẹ rằng mẹ đã đúng khi từ mặt đứa con ngu ngốc như tôi, rằng tôi đã sai khi bỏ học theo người đàn ông tệ hại ấy, rằng suốt năm năm qua, tôi nhớ mẹ đến phát điên, muốn gọi cho mẹ lắm nhưng lại bị niềm kiêu hãnh trẻ con níu lại, rằng nếu không phải sự ra đi của Hanako đã dạy cho tôi biết tôi có thể mất đi người tôi yêu thương nhất bất cứ lúc nào, thì tôi vẫn ngoan cố một cách ngây ngô như thế... Nhưng mẹ đã nói trước, giọng nói bao dung và bình thản: - Thôi ổn rồi, về nhà đi con... Lòng tôi chợt nhẹ bẫng... Nhẹ như bấy lâu nay nó chưa từng trĩu nặng...
Hạnh phúc nhỏ nhoi, nhưng ấm áp, đó là được ở bên cạnh những người thân yêu nhất, dù có trải qua bao nhiêu gian khó, dù cuộc sống ngắn ngủi, dù đã có lúc sai lầm, cố chấp. Hạnh phúc...Và bình yên... Xung quanh tôi, những cánh anh đào vẫn rơi lả tả trong cơn gió mùa xuân...
Sưu tầm!
Việt Anh nắm tay tôi đi giữa hai hàng ghế tưởng như dài vô tận của nhà thờ. Tôi đột nhiên ôm lấy cậu ấy từ đằng sau, trong lòng trào lên một trận đau đớn. "Việt Anh này, mình cũng kết hôn đi." Việt Anh cười nhẹ, chầm chậm cất lời.
"Đợi chờ một người thật dễ. Đợi chờ một người đáp lại mình lại thật khó."
***
Một buổi chiều muộn cuối tháng Năm, tôi vẫn điên cuồng vẽ viết ở phòng làm việc. Lộn xộn vung vãi khắp sàn nhà là những cục giấy vo tròn rách nát, vẽ nên những chiếc váy cưới rách nát không hoàn thiện. Nắng chiều rơi rớt trên sàn nhà những đốm đỏ vàng nhợt nhạt. Tôi lẳng lặng quì xuống, đặt tay lên ngực trái. Đã qua bao lâu mà đau đớn vẫn còn nguyên như vậy, chỉ có trái tim là vẫn đập từng nhịp từng nhịp bình thản, phớt lờ đau thương.
Việt Anh từng bảo là, tôi không có quyền đau khổ. Kể ra cũng phải, chẳng qua là tự chuốc lấy mà thôi. Con người ta vẫn mù quáng như vậy. Chỉ có điều tôi đã mù quáng suốt từ thời niên thiếu, đến tận bây giờ. Nhẩm tính ra đã là bảy năm.
Tôi đứng dậy chậm chạp gọi cho Việt Anh. Rất lâu sau cậu ấy mới bắt máy. Tôi lại bảo muốn ăn một nồi lẩu cay đặc biệt, đầu bên kia liền cười một câu, ai lại làm gì cậu rồi, tớ sẽ đưa cậu đi bây giờ, cứ ở yên đó. Không nặng cũng không nhẹ.
"Ừ, tớ đang ở phòng làm việc, chờ cậu ở đây."
Tiếng bíp nhỏ của máy pha cà phê tưởng như kéo dài thật dài, tôi tự rót ra một chiếc cốc sứ. Hơi nóng bốc lên phả thẳng vào mặt, nóng sực. Tôi thở dài nhắm nghiền mắt, đầu óc là một mảng mệt mỏi bao trùm.
"Vivian, lại nốc cà phê rồi."
Đấy là tên ghép, chỉ có Việt Anh và Minh vẫn thường gọi như vậy. Sau đó tôi liền thấy mình bị xoa đầu, cốc cà phê được gỡ khỏi tay còn Việt Anh thì ngồi xổm xuống bên cạnh, nở một nụ cười.
"Vivian, đi thôi nào."
"Kéo tớ lên đi, buồn quá."
"Được rồi, bọn mình đi ăn lẩu cay đặc biệt."
Lúc tôi và Việt Anh bước ra ngoài, trời bỗng đổ mưa phùn lất phất. Trong xe không ai nói lời nào. Chỉ có một lúc Việt Anh bỗng đổi tay lái, tay phải cậu ấy nắm lấy tay tôi. Tôi chầm chậm gỡ ra, đổi lại lồng năm ngón tay của mình vào tay cậu ấy, siết chặt.
"Đừng run lên Vivian." Cậu ấy bỗng mỉm cười.
"Tớ biết."
Quán lẩu nằm im lìm trong một hẻm nhỏ sâu thật sâu, xộc ra mùi cay nồng tràn vào hai cánh mũi. Việt Anh một tay cầm ô, tay còn lại nắm lấy tay tôi.
"Khoan đã, dừng lại. Tại sao cậu biết chỗ này?"
"Tình cờ thôi Vivian. Sao lại hỏi khó như vậy?"
Chàng trai đối diện như trước, cười như thiếu niên mới trưởng thành, đuôi mắt cong lên dịu dàng, lại mang theo độ ấm từ lòng bàn tay càng trở nên mềm mại. Tôi nhất thời ngây ngẩn cả người, hình ảnh kia như muốn tiến thẳng tới trái tim, làm bản thân lơ đãng nhớ đến thật lâu thật lâu, sau này không thể quên được.
Việt Anh gọi một nồi cay đặc biệt. Là lẩu Thái nhưng toàn bộ đều dùng ớt Tứ Xuyên. Chúng tôi ngồi yên lặng chờ nước dùng sôi, lớp bọt sủi lên rồi lại lặn xuống. Bỗng trong quán lại bật một bài hát, mà Việt Anh cũng lẩm nhẩm hát theo.
"Ru nửa vầng trăng buồn đơn chiếc
Ru nửa đời người tiếc lắm thay
Ru trăng giữ mộng giữ mơ
Ru vầng trăng khuyết làm thơ tình đầu..."
Tôi nén run mà cười Việt Anh, không ngờ cậu lại biết khúc ngâm này. Cậu ấy rốt cuộc cũng chỉ cười bảo mình vô tình nghe được. Cổ họng tôi nghẹn lại. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi chợt thấy mình không đủ can đảm để đối diện với người này.
Ngoài kia trời vẫn mưa không ngừng nghỉ, hòa lẫn vào tiếng bát đũa sứ va nhau lách cách và tiếng cười nói của khách trong phòng. Đầu lưỡi và cổ họng nóng sực lên, cay nồng xộc cả lên mũi, lên mắt, hòa vào hơi nước lên cao mãi. Tôi lại thấy lòng mình đắng đến lạ lùng, mà khúc hát kia vẫn vang lên đều đều ngoài mái hiên, đăng đắng làm lòng người phiền muộn.
"Ru nửa vầng trăng buồn đơn chiếc
Ru nửa đời người tiếc lắm thay
Ru trăng giữ mộng giữ mơ
Ru vầng trăng khuyết làm thơ tình đầu..."
Minh trở về Việt Nam năm hai mươi lăm tuổi. Tôi cũng hai mươi lăm tuổi, đứng im lặng trong một góc sau lớp cửa kính cường lực ở sân bay. Có những thứ vốn dĩ thuộc về quá khứ và nên được ngủ yên. Nhưng người nọ lại trở thành chấp niệm mà bấy lâu nay tôi đem chìa khóa lại, vùi sâu trong tim, nay trở về lại như tra chìa vào ổ, mở bật, tuôn trào.
Vivian có khỏe hay không, là câu đầu tiên mà cậu ấy nói khi chúng tôi gặp lại. Tôi cười, gật đầu nói mình ổn cả. Chúng tôi ngồi ở ghế đá sân trường cũ, uống cà phê hộp mua ở máy bán hàng tự động. Tôi nhận ra mọi chuyện thực sự đã qua lâu lắm rồi. Nắng bây giờ đã không còn tươi nguyên như những ngày tháng cũ, mà lòng người sau ngần ấy năm, chẳng ai còn được mãi như xưa.
Tôi đã từng nghĩ rằng, mười năm sau có thể chúng tôi sẽ nắm tay một người khác, sẽ quên đi đối phương, quên đi chúng tôi của ngày hôm nay. Nhưng mà trước khi đến ngày đó, chỉ cần giữ chặt tay nhau, như vậy không cần quan tâm thời gian ngắn hay dài nữa.
"Mình về đây. Váy của Bảo An, mình sẽ đưa cậu một tuần trước ngày cưới."
...
"Mình xin lỗi..."
"Bỏ đi, Minh."
Tôi đặt chì vẽ xuống, lơ đãng nhớ ra mình đã từ rất lâu ngừng việc vẽ tay rồi, nếu không vì sao đốt ngón tay lại mỏi nhiều như vậy. Mấy ngày trời mưa rả rích, bản thân liền chuyên tâm vẽ ở phòng làm việc, Việt Anh cũng không tiếp tục đến thăm nữa. Cậu ấy là kiểu người mang đến niềm vui cho người khác, nhưng lại giấu đi vui vẻ của bản thân, tựa một bông hướng dương tỏa sáng ngay cả trong đêm tối. Thế nên thực ra trong lòng Việt Anh có bao nhiêu thương tổn, tôi cũng chưa thực sự biết bao giờ.
Bỗng cửa phòng vang lên tiếng xoay chìa lách cách, tôi liền biết ngay đó là ai. Chỉ có Việt Anh là người duy nhất ngoài tôi có chìa khóa của phòng làm việc. Cậu ấy bước vào trong, giũ ô xuống. Nước từ tán ô nhỏ xuống từng giọt từng giọt, chảy thẳng vào tim, một mảng dần bị thấm ướt. Tôi nhịn không được liền bước đến ôm lấy cậu ấy. Việt Anh mỉm cười hỏi khẽ, Vivian là muốn đi nhà thờ sao.
"Ừ... tớ muốn đến đó."
"Vậy đợi mưa ngớt mình sẽ đi."
...
"Tớ đã vẽ xong váy cưới của Bảo An. Lát nữa tiện đường đi giao mẫu luôn nhé."
Việt Anh không nói gì, im lặng đi tới bàn vẽ còn đọng lại vệt nước hình vòng tròn ở chân cốc. Cậu ấy đặt lên đó một túi sữa hộp, bóc ra, đổ đầy cốc cà phê thủy tinh.
...
"Hi vọng một tháng nữa, cậu vẫn sẵn sàng đưa tớ đến nhà thờ như vậy."
"Đừng nói nữa Vivian."
Tôi lẳng lặng uống sữa, ngoảnh mặt ra cửa sổ. Nước mưa tạt vào kính, đổ dài, đổ dài những vệt đau thương. Cả quá khứ lẫn hiện tại, và thậm chí là cả tương lai, tôi đều đã có thể chọn khác. Chọn không tha thứ, không chấp nhận. Nhưng con người ta khi yêu lại hóa ra quá mù quáng như vậy, nên suốt hơn bảy năm qua dù chỉ có một mình vẫn cố chấp lao theo, kết quả đến khi nhìn lại thì trên mình đã mang biết bao thương tích. Vết cũ chưa lành đã liên tiếp bị giẫm lên, đến mức vô cảm trước đau đớn. Tôi, chính là ghét, là căm hận bản thân mình vì sao đến như vậy vẫn còn không buông xuống được, đến như vậy mà vẫn không thể quên Minh.
Việt Anh vẫn một tay cầm ô, tay còn lại nắm lấy tay tôi. Phía bên trên, vượt qua những đỉnh tháp nhọn xám mờ của nhà thờ cổ, một vài con quạ vỗ cánh bay, kêu lên những âm thanh não nề. Việt Anh nắm tay cùng bước đi, rất nhiều những đoạn phim như thế đan xen lặp lại nhiều lần trong cuộc sống của bản thân, tôi cảm thấy dường như chúng phát sáng lấp lánh. Sau nhiều năm như vậy, rốt cuộc cậu ấy vẫn là điểm sáng nhất của cuộc đời tôi, là ngọn hải đăng trong đêm tối. Tìm thấy cậu ấy cũng có thể coi như hai mươi lăm năm qua tôi sống chẳng hề hoài công.
Chúng tôi dừng lại rất lâu ở ngưỡng cửa nhà thờ, nhìn lên những mái vòm xanh thẳm. Nơi này, vào một ngày hạ tuần tháng Bảy không bao lâu nữa sẽ diễn ra đám cưới của Minh và Bảo An. Vị mục sư già đón lấy từ tay Việt Anh một túi trà lúa mạch, đun sôi nước. Tôi và cậu ấy ngồi về một phía, mười ngón tay chậm rãi đan xen. Không lâu sau nước vừa vặn được rót vào chung sứ, khiến cả căn phòng toàn là mùi lúa mạch. Chính tôi cũng cầm lên một cốc, uống từng ngụm từng ngụm, nước trà xuống đến cổ họng ngọt đến tận tâm can. Việt Anh pha trà rất khéo. Có một dạo Minh mới về nước, tôi thường gặp ác mộng, mất ngủ triền miên. Cậu ấy liền ngày nào cũng mang tới phòng làm việc một bình trà nóng hổi, lúc uống giữa vị ngọt thanh thấy đăng đắng ẩn nhẫn nơi đầu lưỡi và cổ họng, qua yết hầu lại thấy ngọt xuống tận tim. Qua một thời gian chứng mất ngủ dần đi mất, tôi cũng thử học cách pha trà xanh. Nhưng chỉ còn nhớ là, dù có cố đến đâu, trà tôi pha cũng không bao giờ ngọt thanh mà lại đăng đắng ân ẩn như trà của Việt Anh làm được, mà uống nhiều lại trở nên nghiện. Nên cậu ấy hứa là, sẽ pha trà cho tôi cả đời.
Thời điểm chúng tôi đứng dậy ra về đã có phần hơi muộn. Việt Anh nắm tay tôi đi giữa hai hàng ghế tưởng như dài vô tận của nhà thờ. Tôi đột nhiên ôm lấy cậu ấy từ đằng sau, trong lòng trào lên một trận đau đớn.
"Đợi chờ một người thật dễ. Đợi chờ một người đáp lại mình lại thật khó."
"Cậu có biết không tớ rất mệt, rất đau khổ."
"Tớ biết, Vivian."
Giọng cậu ấy mềm mại dịu dàng, như dòng nước xoáy xuống thật sâu lòng hồ. Chúng tôi cứ đứng như vậy giữa nhà thờ rộng lớn, hướng mặt về phía màn đêm.
Một buổi tối muộn cuối tháng Sáu, tôi tỉnh dậy trên bàn làm việc ngoài ban công, cốc trà xanh từ bao giờ đã nguội. Lá trà vàng chìm nổi trong lớp nước. Tôi thở dài đổ phần trà thừa vào sọt rác, cất bản vẽ vào tủ để trở về nhà. Khó mà làm việc khuya thêm được nữa, Việt Anh đang đi vắng, tôi phải về chỗ người nọ cả đêm. Việt Anh lại bảo tôi nhớ dùng xe của cậu ấy để đi lại, nhưng tôi chưa lấy được bằng lái, hơn nữa cũng không thích lái xe một mình.
Việt Anh chưa rõ khi nào mới về được. Tôi xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà, với tay bật đèn sáng, sau đó liền đi vào bếp chiên trứng đơn giản. Sau cùng cũng không rõ như thế nào lại ngủ quên trên mặt bàn. Lúc tôi tỉnh dậy màn hình TV trước mặt vẫn đang bật, người phát thanh viên vẫn còn đưa tin về đợt nóng đầu mùa hè. Tôi mở tủ lấy quần áo đi tắm. Lúc chuẩn bị rơi vào giấc ngủ điện thoại chợt rung lên một hồi, tôi biết là Việt Anh gọi nên không nhìn màn hình liền nghe máy.
"Vivian đã ngủ chưa?"
"Tớ sắp rồi. Có thể bận đến gọi muộn như vậy...."
"Ừ, nhiều việc quá. Cậu đã ăn tối chưa?"
"Đã ăn rồi. Bao giờ Việt Anh mới về được?"
"..."
"Họ sắp đến nhà thờ..."
"Được rồi. Ngủ đi Vivian."
...
"Vậy Việt Anh ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Một ngày trung tuần tháng Bảy, ảnh chụp váy cưới của Bảo An được gửi đến phòng làm việc. Tôi lắc đầu cười, ngụm trà bạc hà trong miệng liền trở nên đắng đến không thể chịu nổi. Việt Anh vẫn chưa trở về, một mình chịu đựng những điều này có phải hay không thật sự vô cùng quá sức. Cuối cùng tôi khóa cửa phòng làm việc và trở về nhà, rất nhiều ngày như vậy làm công việc trở nên chồng chất. Tôi đã nghĩ sau đợt này sẽ đi nghỉ dài ngày cùng Việt Anh ở Sa Pa.
Cũng đã không còn nhiều ý niệm về thời gian nữa. Đêm cuối cùng trước ngày họ cưới, Việt Anh vẫn chưa trở về, cũng không trả lời điện thoại. Một đêm này tôi cũng mệt đến mức ngủ gục ở phòng làm việc. Qua mười hai giờ bỗng điện thoại rung, tôi như thường lệ không nhìn màn hình trực tiếp ấn nghe, nặng nề buông một câu, Việt Anh tớ mệt.
...
"Xin lỗi vì đã gọi khuya thế này, Vivian. Mình đang ở trước phòng làm việc của cậu."
Tôi bỏ điện thoại xuống, một lúc lâu nhìn vào cốc trà trước mặt, cuối cùng chầm chậm đứng dậy mở cửa. Minh nở một nụ cười như có như không, bước vào phòng.
"Cậu làm việc khuya quá, Vivian."
Tôi gật đầu rót trà bạc hà vào chung sứ, trong một khoảnh khắc liền thật sự mong Việt Anh mau trở về.
"Cậu tới đây có việc gì thế?"
Tôi hỏi khi ngồi ngoài ban công, sau đó liền cảm thấy cay cay ở sống mũi vì chưa từng nghĩ, chúng tôi cuối cùng sẽ có một ngày nói với nhau những lời nhạt nhẽo như vậy. Cậu ấy không trả lời, ánh trăng nhạt màu hắt lên sườn mặt nhìn nghiêng một mảnh cô đơn. Đã bao lâu kể từ lần cuối tôi gặp lại người con trai này. Con người này ngày xưa đã từng thân thiết là thế, thế nhưng đến bây giờ gặp lại lại không biết phải nói gì. Giờ này ngày mai khi đám cưới của họ vừa kết thúc, cậu ấy sẽ không thể còn là chàng trai của lòng tôi nữa, chúng tôi sẽ chẳng thể nào trở lại như xưa, tôi cũng sẽ không thể tiếp tục để hình cảnh cậu ấy trong tim mình nuôi hi vọng. Hoa trong vườn mãi là một vọng tưởng không bao giờ chạm tới, mà hoa trong gương cũng mãi chỉ là hoa trong gương, hay hoa trong mộng mà thôi.
"Mình đã từng rất yêu cậu. Mình cảm thấy yêu cậu lâu đến như vậy mà lại không được biết đến thì thật hoài công, nên hôm nay là cơ hội cuối cùng, mình muốn nói ra tất cả."
Minh đặt chung trà lên thành ban công, gương mặt khuất sáng. Rồi cậu ấy nắm lấy tay tôi và chầm chậm đáp lời.
"Mình cũng từng rất muốn đưa cậu đến nhà thờ. Nhưng rồi mình nghĩ rằng, bản thân chưa bao giờ đủ xứng đáng để làm điều đó, cho nên..."
...
"Mình xin lỗi, Vivian. Mình đến đây để xin lỗi cậu về bảy năm qua."
"Đủ rồi, Minh."
...
"Cậu trở về đi. Dù sao đây cũng là ngày cuối cùng của mình và cậu, cho đến ngày mai tất cả tình cảm này sẽ không còn thích hợp nữa. Mình phải trở về chỗ Việt Anh bây giờ, cậu ấy đang đi vắng."
Sóng ở đáy sông, mặt nước lại thật tĩnh lặng, người đứng trên bờ làm sao có thể nhìn ra. Hơn nữa bản thân người đó cũng đâu còn thời gian để tìm ra nữa...
"Vivian ơi, dậy thôi, bọn mình bị muộn giờ rồi."
Việt Anh đứng ở cửa phòng, tay cầm chảo trứng, đeo tạp dề hình con vịt cùng mua ở siêu thị hôm trước. Tôi nhỏ giọng trả lời, nghe có chút khàn.
"Cậu về khi nào thế?"
"Đêm hôm qua, nhưng nhà khóa cửa vì thế tớ đến chỗ cậu, thấy cậu lại ngủ quên trên bàn."
"Việt Anh tớ mệt, không đến phòng làm việc được đâu."
"Vậy tối nay thì sao? Cũng không thể đến nhà thờ đúng không?"
Tôi bật dậy, lao ra cửa ôm lấy Việt Anh, dụi đầu vào cổ cậu ấy. Việt Anh rốt cuộc chỉ cười nhẹ, đưa tay lên xoa xoa đầu.
"Thật là... đến dự đám cưới của cậu ta vẫn có thể vui vẻ như vậy..."
"Tớ không biết. Tớ còn tưởng cậu sẽ không về để không phải đưa tớ đến đó nữa. Nếu cậu không về tớ cũng không thể đi được đâu." - Tôi mím môi nghe người nọ thở dài, lại cảm thấy đầu mình thật sự tiếp tục bị xoa loạn lên.
Chúng tôi cuối cùng hoàn toàn không tới chỗ làm việc, trước đây chưa từng thấy Việt Anh tùy hứng như vậy. Cậu ấy bảo nếu muốn đi Sa Pa vào mùa hè thì mùa đông hãy cùng tới Hokkaido đi, ở đó sẽ rất vui. Tôi vui vẻ gật đầu, sau đó liền cùng cậu ấy làm bánh táo, đi siêu thị mua đồ, gần hết một ngày thật sự trôi qua như vậy. Đến cuối giờ chiều chúng tôi mới trở về nhà, Việt Anh lấy từ vali ngày hôm trước ra một chiếc váy và cặp lense đồng màu ngọc lục bảo, tự mình giúp tôi chải lại tóc. Tôi ngẩn người trước gương một lúc lâu, sau cùng nghe cậu ấy khẽ nhắc, bọn mình đi thôi không muộn giờ.
Cho dù muộn giờ thì đã sao, thời điểm chúng tôi tới mọi người mới bắt đầu bước vào giáo đường. Việt Anh cẩn thận nắm lấy tay tôi nói hít thở sâu đi Vivian, nhìn cậu rất được. Tôi chỉ muốn cười nhưng thật sự không thể, bụng bắt đầu dâng lên từng đợt từng đợt đau, mỗi lần căng thẳng hay mệt mỏi đều bị như vậy. Chúng tôi cuối cùng cũng bước tới chỗ ngồi ở hàng ghế thứ hai, chung quanh có lẽ cũng không nhiều người lắm. Càng chờ lâu mồ hôi càng rịn ra nhiều, cho đến lúc cuối cùng bàn tay tôi đã lạnh ngắt trong tay Việt Anh, tâm trí trở nên có phần không rõ ràng. Minh cùng Bảo An đang đứng để cha xứ tuyên thệ, họ đều gầy và mảnh dẻ, giống nhau đến lạ lùng. Tôi tự nhiên nghĩ đến bộ phim Nấc thang lên thiên đường xem từ khi còn khá nhỏ, nhưng rồi hiểu ra sẽ chẳng bao giờ có chuyện giống như trong phim, nam chính một bước đi xuống giáo đường, đem vị trí chủ nhân của chiếc nhẫn thay đổi. Tôi có lẽ vẫn chưa hiểu vậy rốt cuộc mình đau lòng vì cái gì. Tất cả những điều này bản thân đều đoán được từ trước, từ bảy năm trước đã toàn tâm toàn ý chấp nhận, vậy nên mới vẽ ra mẫu váy cưới đó, một chút cũng không hề có tham vọng cưỡng cầu. Chỉ là ngọn lửa nhỏ trong tim trước giờ vẫn chưa thể bỏ hết, ngày hôm nay liền thật sự hoàn toàn đem nó dập tắt, sau này sẽ không thể để hình ảnh người kia trong lòng tiếp tục nuôi hi vọng, phải chăng chính là vì vậy nên đau lòng?
Lễ tuyên thệ cùng trao nhẫn đã kết thúc từ khi nào không rõ, mọi người đang vui vẻ chúc mừng, chỉ có Việt Anh vẫn cùng tôi im lặng, mười ngón tay lặng lẽ đan xen. Minh và Bảo An dường như đang cầm ly rượu đi tới, tôi gắng gượng để không nhìn vào chiếc váy, đốt ngón tay bị bấm đến trắng bệch, không hiểu bằng cách nào vẫn nở một nụ cười, chúc hai người hạnh phúc. Bảo An cũng mỉm cười, An Vi, cảm ơn chị về tất cả. Tôi bỗng cảm thấy cả thế giới như chao đảo, đổ sụp xuống dưới chân mình. Tất cả, nghĩa là gì? Phải chăng vì, tôi tất cả đã chỉ toàn là bước lùi, hoàn toàn tự lừa dối bản thân mình, hoàn toàn nhường chỗ lại cho Bảo An? Phải chăng đến cuối cùng, tôi chỉ đơn giản là một kẻ thất bại, thất bại trước chính mình?
Tôi bước ra sân sau nhà thờ và khóc như chưa từng được khóc, cổ họng nghẹn ngào. Cậu có biết hay không tôi vô cùng đau khổ, tôi yêu cậu nhiều đến như vậy, lâu đến như vậy, trái tim này đã phải chịu biết bao đau đớn giày vò. Mười bảy năm đâu phải là ít, hơn một nửa cuộc đời của tôi đều là cậu, tôi chưa bao giờ có tham vọng cưỡng cầu, nhưng mười bảy năm qua hết thảy đều là cậu, đều là cậu. Sau này tôi sẽ phải làm thế nào, tôi biết phải làm thế nào với chính mình, phải làm thế nào với tình cảm này?
.
Việt Anh không rõ đã đứng đó qua bao lâu, chỉ biết là khi cậu ấy quì xuống ôm lấy tôi, mùi hương bạch đàn thoang thoảng, tôi liền vòng tay qua cổ, vùi mặt xuống vai người nọ, Việt Anh ơi, Việt Anh à, cậu có hiểu được tớ không, cậu có biết tớ có bao nhiêu đau khổ hay không, trái tim này thật sự có bao nhiêu đau thương. Cậu ấy cuối cùng vẫn luôn chậm rãi gật đầu, chậm rãi ôm lấy tôi tiếp tục vỗ về đung đưa. Bỗng ở đâu đó lại phát ra một khúc hát, hay là Việt Anh đang hát ở bên tai...
"Ru cho mất hết vẫn còn
Ru cho trăng khuyết lại tròn đầy ngay,
Canh khuya men đắng uống say
Thà quên đi hết đừng hay biết gì..."
[Sưu tầm]